Ngải Vũ Phỉ hơi tái mặt, cuối cùng cũng nhận ra đứa em gái của mình gây chuyện, biết thế
cô ấy đã không đưa con bé tới đây.
Đậu Đậu nhảy lên, đứng ở chỗ ngồi, hai tay chống nạnh nói: "Tại sao chỉ có thể là ông ấy
thắng, em càng muốn cá rằng anh kia sẽ thắng."
Mọi người thấy là một cô nhóc nên đều coi thường, cười ha ha bảo: "Cô bé không biết gì cả,
cháu có ở đây hô thêm mười năm nữa, Tống quán chủ vẫn sẽ thắng, người ta cố gắng mấy
chục năm cũng không phải là luyện chơi."
Hôm nay, những người ở đây đều là bạn của Tống Đông, thế nên ai cũng lên tiếng bênh vực
ông ta, chứ chẳng được mấy người giống như Đậu Đậu.
Tống Đinh Sơn đoán chắc rằng có người xúi giục cô bé, bèn hỏi: "Nhóc là con cái nhà ai?"
Dĩ nhiên hắn muốn điều tra chuyện này. Ngải Vũ Phỉ lắc đầu, đè Đậu Đậu xuống, sẵn sàng
chuẩn bị vung nắm đấm với mấy người kia.
Tống Đinh Sơn phất tay nói với hai gã đàn ông đứng trên sàn đấu: "Dẫn con bé kia và người
nhà của nó ra ngoài đi. Tôi mời mọi người tới xem bố tôi đánh bại tên nhãi kia thế nào, chứ
không phải cổ vũ cho hắn ta. Nếu muốn thì cút ra ngoài mà cổ vũ!"
Đại thiếu gia võ quán Huyền Long nổi giận, không một ai dám lên tiếng. Ngay cả Lư Lượng
cũng biến thành con rùa đen rút đầu, hết lời khuyên bảo: "Con nhóc nghịch ngợm này, bé
gây chuyện lớn rồi đấy! Mau ra ngoài đi, tôi cũng không bảo vệ hai chị em bé được đâu!"
Hai gã đàn ông to con đi tới, thô lỗ nắm cổ áo Đậu Đậu muốn xách cô bé lên.
Ngải Vũ Phỉ tức giận, định nắm cổ tay tên kia, không ngờ La Thuần đã hành động trước. Anh
tung cú đá, cổ họng của hai tên kia đã không thốt lên được tiếng nào, người bay vụt khỏi
khán đài, rơi xuống sàn đấu, nằm bất động.
La Thuần ôm Đậu Đậu, đặt cô bé xuống ghế, xoa đầu cô bé rồi nói: "Cảm ơn cháu cổ vũ cho
chú nhé!"
Lư Lượng ngồi bên cạnh trợn tròn mắt, hoảng sợ đến mức co rụt người trên ghế, nói: "Anh
chán sống à! Xong đời, đắc tội võ quán Huyền Long, anh chết chắc rồi!"
La Thuần chẳng thèm nhìn anh ta, đứng dậy đi tới sàn đấu, vừa đi vừa nói: "Bắt nạt trẻ con,
võ quán Huyền Long chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi à?"
"Là mày! Mày lại dám đến thật hả!"
Tống Đinh Sơn chỉ vào La Thuần, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy “cặp trứng” hơi nhoi nhói
đau. Thứ đó của hắn hoàn toàn hỏng rồi, không thể quan hệ được nữa, hắn thật sự rất căm
thù La Thuần.
Người xem cũng hiểu ra, kinh ngạc nói: "Thì ra anh ta chính là tên nhãi họ La. Sao anh ta lẻn
vào đây được? Còn chẳng thông báo gì nữa!"
Lư Lượng cũng hoàn toàn ngây dại. Anh ta không ngờ người vẫn luôn đồng hành cùng mình,
lại chính là tên nhãi họ La được xưng là Thiên Cảnh. Thế mà suốt đường đi mình còn nói La
Thuần không biết võ công. La Thuần gây chuyện khắp nơi, nếu như người ta làm gì, mình có
người cái mạng cũng không đủ để giết! Nghĩ tới đây anh ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ
hãi đến mức hai chân nhũn như bún.
Đôi mắt đẹp của Ngải Vũ Phỉ lóe sáng, cô ấy cũng không ngờ mình ở bên cạnh nhân vật
chính suốt thời gian dài như thế. Lần này cô ấy trộm đi xe lửa đúng là quyết định chính xác
nhất.
Đậu Đậu hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng, vui vẻ reo hò: "Tên lông bông, anh phải cố
gắng lên đấy!"
Tống Đinh Sơn lạnh lùng cười nói: "Nếu hôm nay mày đã dám đến, thì đừng có đi!"
Dứt lời, hắn vội vã rời khỏi. Không lâu sau, phía ngoài có người kêu lên: "Tống quán chủ đến
rồi!"
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc võ phục màu đen đi tới với dáng vẻ
uy vũ hiên ngang, chắp tay chào hỏi mọi người, sau đó mới tập trung ánh mắt vào La Thuần,
hỏi: "Cậu là người muốn đạp bằng võ quán Huyền Long của chúng tôi ư?"
"Đúng vậy!" La Thuần chắp tay đứng ở đối diện ông ta, khí thế không thể yếu hơn.
"Rất được!" Tống Đông ngang nhiên nói: "Bình thường tôi đây rất ít ra tay, nếu đã phá lệ vì
cậu thì cũng phải có giải thưởng. Tôi đã nhờ người chuẩn bị sẵn hợp đồng. Giả sử cậu thua,
cậu phải ký tên chuyển nhượng toàn bộ tài sản ở Hà Đông của cậu sang cho tôi. Còn nếu
cậu thắng, tôi sẽ ký tên chuyền nhượng tất cả tài sản của tôi ở Hà Tây cho cậu. Cậu thấy thế
nào?"
"Vô cùng công bằng!" Vốn dĩ La Thuần đã muốn đạp bằng võ quán của ông ta. Bây giờ ông
ta còn chủ động đưa thêm chút tiền, đương nhiên là anh đồng ý rồi.
"Phóng khoáng đấy!" Tống Đông cười ha ha, sau đó trầm giọng nói: "Đến lúc đó nếu cậu
dám trái với điều khoản, tôi sẽ khiến cả nhà cậu, già trẻ lớn bé đều phải biến mất khỏi cõi đời
này!"
La Thuần cực ghét bị ai đó uy hiếp, trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lẽo, nói: "Đợi ông sống sót
rồi hẵng bàn tiếp."
"Ồ!"
Bỗng nhiên có một thiếu niên nhỏ gầy lăn xuống từ khán đài, đụng vào Tống Đông.
Tống Đông cau mày nói: "Ở đâu chui ra thằng nhãi bụi đời thế này, mau đưa nó..." Ông ta
còn chưa nói dứt lời, thì thiếu niên nhỏ gầy chợt rút ra con dao găm từ bên hông, đâm thật
mạnh vào giữa lưng Tống Đông.
Tốc độ của cậu ta cực nhanh, động tác thuần thục, ra tay tàn nhẫn, chắc chắn là đã luyện
tập rất nhiều lần, muốn giết chết Tống Đông thật gọn lẹ. Nhưng cậu ta vẫn đánh giá thấp
thực lực của Tống Đông. Tông Sư Thiên Cảnh vượt xa người thường, dù cậu ta đâm trúng
thì chưa chắc Tông Đông đã có chuyện gì. Huống chi, chắc chắn Tống Đông sẽ không để
cậu ta chạm vào mình.
Trong mắt Tống Đông hiện lên vẻ hung ác, tung một quyền vào đầu cậu thiếu niên.
Nếu bị đánh trúng, cậu ta không chết thì cũng tàn phế.
La Thuần đã nhận ra đó là cậu thiếu niên gầy yếu trên xe lửa. Anh không nghĩ nhiều, chỉ ngón
tay vào người Tống Đông.
Đây là bí thuật "Trích Tinh Chỉ” anh học được từ Tinh Hải Thánh Điển, chuyên dùng để bẻ
xương. Bí thuật này rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất đẹp. Lúc sử dụng, tựa như vì sao ngập trời,
khiến đối thủ khó mà phân biệt thật giả.
Những người xem ở xung quanh đều rất nghi ngờ, nói: "Loại võ thuật gì đây? Hình như tôi
chưa thấy bao giờ!"
"Hắn ta dùng loại võ thuật khỉ gió gì cũng thế thôi, Tống quán chủ tung một quyền là phá
được ngay!"
Chỉ có Tống Đông, người đối diện trực tiếp mới biết uy lực của chiêu này thế nào. Ông ta sợ
hãi tột độ, vội vàng đá văng thiếu niên kia ra, tập trung đối phó với Mạn Thiên Chỉ Ảnh của La
Thuần.
Mọi người thấy Tống Đông ra chiêu mạnh nhất - quyền thuật Phong Lôi thì đều hô hào, trầm
trồ khen ngợi: "Quyền thuật Phong Lôi của Tống quán chủ quả là không tầm thường!"
"Không ngờ Tống quán chủ vừa ra tay đã dùng đến tuyệt kỹ nổi tiếng, tên nhãi kia có thể
thành danh chỉ sau một chiêu này rồi đấy!"
Thoáng chốc, hai người trên sàn đấu đã đánh với nhau được mấy chiêu. Tống Đông đau
đớn kêu lên một tiếng, che vai lùi về phía sau. Vai trái của ông ta đã bị La Thuần bẻ gãy.
Tống Đông vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, thật sự không thể tin được rằng mình yếu kém hơn
một tên nhãi chưa dứt sữa. Ông ta giận dữ hét: "Chết đi cho tao!"
Ông ta vung nắm tay phải, liên tiếp đánh ra chín quyền, trong không khí vang lên những tiếng
phầm phập.
"Đây là Phong Lôi Cửu Kích, đòn sát thủ của Tống quán chủ đấy, tên nhãi kia chết chắc!"
"Mấy năm không thấy, võ công của Tống quán chủ lại tiến bộ, thật sự quá đáng sợ!"
Chín quyền Tống Đông tung ra gần như đánh nát cả không khí, nhưng La Thuần vẫn đứng lù
lù bất động, một tay để sau lưng, một tay đột nhiên ra quyền, đánh thật mạnh vào nắm đấm
của Tống Đông.
"Phanh!"
Sau một tiếng vang rất lớn, Tống Đông bay ra ngoài như đạn pháo, đập vào bức tường cuối
khán phòng. Sau khi người trượt xuống, ông ta bắt đầu ho ra máu.
Tất cả mọi người đều lặng thinh. Mấy kẻ mới vừa hô hào như bị nắm cổ họng, gương mặt
tràn đầy vẻ khó tin.
"Sao lại thế được? Chỉ một quyền thôi ư?" Rốt cuộc có người nghẹn ngào hô lên.
Cả khán phòng lập tức nổ tung, thi nhau lên tiếng: "Thằng nhãi họ La kia tên gì?"
"Hắn ở đâu chui ra vậy? Sao lại giỏi thế được, hay là đại thiếu gia của gia tộc nào?"
La Thuần chậm rãi đi tới trước người Tống Đông, hỏi: "Ông phục chưa?"