Qua một hồi lâu, Lý Ngọc Hoan, vợ của Lương Vấn bỗng nói: “Nếu không phải người Cổ Cảnh, cậu lấy súng laser chân khí ở đâu ra?”
La Thuần kể lại kỹ càng chuyện mình lấy được quả cầu kim loại này, bốn người chợt hiểu ra, Lương Vấn nói: “Thật ra không thể để lộ chuyện về Cổ Cảnh ra ngoài, thế nên chúng tôi không thể trả lời cậu chi tiết cụ thể. Cậu nhóc, biết về sự tồn tại của Cố Cảnh sẽ gặp phải tai họa liên quan đến tính mạng, cậu tuyệt đối không được để lộ chuyện này.”
“Tại sao?” La Thuần cau mày nói: “Vợ của tôi Diệp Băng Dung vô duyên vô cớ bị dẫn tới Cổ Cảnh, tôi nhất định phải tìm cô ấy về.”
Tiểu Lan kinh ngạc hỏi: “Tiên tử Băng Dung là vợ của anh? Nói đùa gì thế?”
La Thuần lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh hai người chụp chung cho bọn họ xem. Sau khi xem xong bốn người khϊế͙p͙ sợ nói: “Cô ấy thật sự là vợ anh…”
La Thuần hít sâu một hơi, đáp: “Tôi không quan tâm rốt cuộc Cổ Cảnh có bí mật gì, tôi phải cứu vợ của tôi ra, cho dù khiến cho trời long đất lở, tôi cũng bất chấp!”
Lý Ngọc Hoan thở dài nói: “Tôi rất thông cảm với chuyện của cậu, nhưng Cổ Cảnh không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nó đã tồn tại hơn triệu năm…”
“Ngọc Hoan!” Lương Vấn cắt ngang lời vợ mình, chắp tay nói với La Thuần: “Chúng ta từ biệt ở đây đi, sau này gặp lại.”
Bốn người xoay người rời đi, mới được vài bước, Tiểu Tuệ bỗng quay đầu lại nói: “Trừ khi có thể tu tới đại cảnh Hợp Đạo thì anh mới khiến Cổ Cảnh long trời lở đất được. Người mạnh nhất ở Cổ Cảnh chúng tôi cũng mới chỉ là cảnh giới Phản Hư đỉnh cao mà thôi.”
Lương Vấn dừng lại nói: “Từ rất lâu trước kia trêи Trái Đất có hai cái thế giới. Một cái là vị trí thế giới của cậu, cái còn lại chính là Cố Cảnh của chúng tôi. Thật ra, giữ bí mật cũng là vì bảo vệ con người ở Trái Đất. Cây to đón gió, ở trong vũ trụ Trái Đất chỉ là sự tồn tại rất nhỏ bé. Nếu để người ở tinh vực khác phát hiện ra sự tồn tại của Cổ Cảnh, sợ rằng Trái Đất sẽ có tai hoạ ngập đầu.”
La Thuần chậm rãi nói: “Sợ là đã cần phải gặp phải tai hoạ ngập đầu rồi, trở về nói cho người ở Cổ Cảnh, để bọn họ sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều vị khách thiên ngoại ghé thăm.”
Lương Vấn nửa tin nửa ngờ, cuối cùng không nói gì thêm, dẫn vợ con rời đi.
La Thuần đứng đó chìm trong suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, phất tay bảo: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Hai người nhanh chóng chạy về Tần Lĩnh, La Thuần bắt đầu chuẩn bị bế quan đột phá.
Bỗng nhiên đám người Ngao Chấn tới tìm gặp anh, kinh hoảng nói: “Không xong rồi sư phụ, đại sư huynh bị bắt!”
Lộ Tinh mở tin tức trêи máy tính bảng, La Thuần ngẩng đầu lên nhìn, thấy được toàn thân Lý Thanh Lôi đều là vết thương, mặc áo tù, sau đó có người lãnh đạo của chính phủ Mỹ lên tiếng diễn thuyết, cười nhạo Hoa Hạ dùng thủ đoạn đê tiện cướp tù Đường Nhã Hân, nhưng vẫn bị vũ khí siêu tiên tiến của châu Mỹ đánh bại, người Hoa quá là ngây thơ.
Ngao Chấn cả giận nói: “Cái lũ này kiêu ngạo thật đấy, chúng ta trực tiếp tới đó, đạp bằng bọn chúng đi!”
La Thuần khoát tay bảo: “Đừng nóng nảy, nếu bọn họ có thể đánh bại Thanh Lôi, thì chắc chắn là có đòn hiểm đang chờ chúng ta, đợi tôi đột phá rồi tính tiếp!”
Chỉ cần có thể đột phá tới đại cảnh Hóa Thần, anh sẽ không sợ vũ khí hạt nhân, đến lúc đó đạp bằng toàn bộ thế giới cũng không sao.
“Thông báo xuống dưới, để cho các đệ tử tiến vào linh mạch tu luyện, nhanh chóng đề cao thực lực!”
Linh khí trong linh mạch cực kỳ dồi dào, sau khi mở ra có thể chứa đủ ba nghìn người. La Thuần trực tiếp tiến sâu vào trong mỏ linh tinh dưới đất, ngồi khoanh chân ở trêи mỏ linh tinh nặng hàng tấn, chuẩn bị đột phá đại cảnh Hóa Thần.
Hóa Thần cần luyện sức mạnh tinh tú, cũng chính là thần thức, khiến thức hải mạnh mẽ, có thể cảm ứng với đất trời, đến lúc đó tốc độ tu luyện sẽ là một ngày ngàn dặm, nhanh hơn hẳn cảnh giới Luyện Khí.
Kim đan trong cơ thể anh chậm rãi xoay tròn, chân khí xông vào não bộ, tạo thành một vòng tuần hoàn ở bên trong cơ thể.
Dưới sự nuôi dưỡng của chân khí, thần thức bắt đầu dần dần lớn mạnh, tác dụng dược hiệu của Ngọ Dạ U Lan mà anh hấp thu được bắt đầu hiện rõ, giờ phút này thần thức của anh tăng lên gấp bội, nhanh chóng lớn mạnh, tinh thần như đã có thực thể.
Còn đống linh tinh anh ngồi bên trêи thì bắt đầu tiêu hao với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
Trong những ngày La Thuần bế quan, phía bên ngoài đã rối tung như mớ bòng bong. Lão Đàm gọi cho anh đến mức điện thoại sắp hỏng, nhưng La Thuần vẫn đang bế quan, khiến ông ấy sứt đầu bể trán.
Lý Thanh Lôi bị phía chính phủ Mỹ xử tù chung thân, thậm chí có tin tức nhỏ nói rằng bọn họ bí mật đầu độc, khiến Lý Thanh Lôi trúng độc chết trong tù.
Đường Nhã Hân cũng sắp bị xét xử, phía chính phủ Hoa Hạ liên tục tạo sức ép nhưng vẫn không có tác dụng. Dù sao vẫn là bên mình sai trước, Lý Thanh Lôi lại để bị bắt, đã thành trò cười cho quốc tế.
Mười ngày sau, Đường Nhã Hân bị phán tội, bởi vì không tuân thủ điều luật của Mỹ, bị xét xử giam giữ hai trăm năm.
Tin tức vừa ra, cả nước đều xáo động, rất nhiều người Hoa ở Mỹ ra đường biểu tình, nhưng không thay đổi được gì.
Trong lúc tất cả mọi người ở Tần Lĩnh đều lòng như lửa đốt, Ngao Chấn chuẩn bị hai ngày nữa sẽ dẫn người tiến thẳng đến Nhà Trắng nếu như sư phụ vẫn không xuất quan.
Hôm nay bầu trời giăng kín mây đen, giống như sắp mưa, tất cả mọi người trong Thần Cung đều đang bận rộn, thì bỗng cảm giác được dưới đất truyền đến một luồng sức mạnh tinh tú cực kỳ mạnh mẽ.
Đây là một loại sức mạnh bí ẩn đánh thẳng vào linh hồn, trong lòng rất nhiều người đều bắt đầu khủng hoảng, giống như bị người ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Ngay sau đó linh khí trong cả Thần Cung điên cuồng lao xuống dưới đất, Ngao Chấn vui vẻ nói: “Sư phụ sắp đột phá.”
Người từng được chứng kiến La Thuần đột phá đều biết sự lợi hại của anh, thế nên không kinh ngạc chút nào.
Lúc này La Thuần ở trong lòng đất đã tiêu hao gần hết cả tấn linh tinh, thần niệm trong đầu không ngừng lớn mạnh, bắt đầu ngưng tụ thành hình, ngay sau đó chậm rãi chuyển động, thậm chí còn như ngưng tụ thành đan.
Anh đang rất hoảng sợ, bởi mấy ngày qua anh liên tục cắn nuốt linh tinh và linh khí của Thần Cung, cộng thêm sức mạnh tinh tú trong cơ thể gia tăng hết tốc lực, thần niệm càng ngày càng lớn mạnh, vốn tưởng rằng đến cảnh giới Ngự Thần sẽ dừng lại, không ngờ lại liên tục đột phá cảnh giới Ngự Thần, cảnh giới Ngưng Thần, sau đó trực tiếp đột phá tới cảnh giới Thần Luân đỉnh cao, chỉ cần anh gắng sức thêm chút nữa, là có thể ngưng thần thành đan, đạt tới cảnh giới Thần Đan.
Thậm chí anh cảm giác nếu có nhiều linh tinh hơn, anh còn có thể đột phá tới cả đại cảnh Phản Hư.
Nhưng phải cần cực kỳ nhiều linh khí. Cho dù anh hấp thu linh khí của cả Thần Cung cũng không đủ, chỉ có thể chậm rãi tu hành mỗi ngày tích góp từng tí một.
Nghĩ tới đây, anh củng cố cảnh giới ở cảnh giới Thần Luân đỉnh cao. Và chuyện đầu tiên anh làm chính là vận dụng bí pháp chiêu hồn.
Anh muốn biết rốt cuộc Diệp Băng Dung ở đâu, nhưng chưa đột phá đại cảnh Hóa Thần, mỗi lần sử dụng bí pháp chiêu hồn đều sẽ gặp tác dụng phụ là nhức đầu. Còn khi đột phá tới đại cảnh Hóa Thần, thần thức sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không phải chịu khổ như thế nữa.
Anh thoải mái thi triển bí pháp chiêu hồn, gương mặt của Diệp Băng Dung xuất hiện trong đầu anh. Cô đang ngồi ở giữa biển mây nhắm mắt tu hành. Khoảnh khắc La Thuần nhìn thấy cô, tinh thần của hai người như vượt qua cả thời không xa xôi để gắn kết với nhau, Diệp Băng Dung đột nhiên mở mắt, tâm thần run rẩy kịch liệt.
Đây là lần thứ ba cô đột nhiên nhìn thấy gương mặt của La Thuần, hơn nữa liên kết tinh thần giữa hai người vô cùng rõ ràng, cũng có thể thật sự cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, điều tiếc nuối duy nhất là không gian cách xa nhau, không cách nào cảm giác được vị trí của đối phương.