“Cái này hoàn toàn không có vấn đề gì a, phòng họp của khách sạn Thiên Long, mọi người có thể tùy ý sử dụng.” Ông chủ khách sạn Thiên Long nói.
Sau khi thương lượng ổn thỏa, ông chủ của khách sạn Thiên Long yêu cầu nhân viên dưới quyền của mình bắt đầu phong tỏa, dọn sạch sẽ tầng thứ hai mươi sáu.
Phạm Cương sai tướng sĩ canh gác ở khách sạn Thiên Long, mỗi tầng đều sắp xếp binh lính đứng gác, ở tầng hai mươi sáu, càng được canh gác nghiêm ngặt hơn.
Trương Minh Nguyệt là đặc công dẫn đầu tổ đặc công Shadow, đích thân đến phòng họp để kiểm tra, bảo đảm chắc chắn rằng không bất kỳ thiết bị nghe lén hoặc đồ vật nguy hiểm nào.
Kiểm tra hoàn tất, sau khi xác nhận phòng họp đã an toàn, Trương Minh Nguyệt dẫn theo một số đặc công đích thân đến đóng giữ ở tại phòng họp, những đặc công còn lại được sắp xếp ở nhiều nơi bí mật khác nhau ở khách sạn Thiên Long, để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh khách sạn Thiên Long này.
Sau nửa giờ đồng hồ, Lê Uy Long và các tướng bắt đầu cùng quốc vương Long Quốc đi đến khách sạn Thiên Long.
Trên đường đi, đều có xe mở đường, hàng nghìn tướng sĩ tháp tùng, oai nghiêm, dũng mãnh tiến về khách sạn Thiên Long.
Đội hình lớn mạnh như vậy, đã thu hút không ít người xem.
Quốc vương Long Quốc và các vị bộ trưởng, cùng Lê Uy Long và các tướng lĩnh khác, đều ngồi trong xe chống đạn, kính được tạo ra bởi công nghệ đặc biệt, đám đông xung quanh đều không thể nhìn thấy bọn họ.
Lê Uy Long đã yêu cầu Bình Loan dẫn theo người bảo vệ, để duy trì trật tự trên đường, ngăn không cho quần chúng đến gần.
Nhà họ Chu sớm xuất phát từ thành phố Bắc Giang, sau đó đã trở về nhà của họ ở thành phố Quốc Hòa.
Nhà họ Chu không có bị khói lửa chiến tranh phá hủy, vẫn còn nguyên vẹn.
“Cuối cùng cũng đã trở về rồi! Cảm ơn trời đất đã phù hộ cho nhà họ Chu của tôi, không bị khói lửa chiến tranh phá hủy.” Bà cụ Chu đứng ở cổng lớn nhà họ Chu, xúc động nói.
“Mẹ ơi, đây không phải là nhờ trời giúp, là những tướng sĩ Long Quốc của chúng ta đã chiến đấu đẫm máu, thề sống chết chống lại kẻ thù bên ngoài, mới có thể giữ lại được nhà họ Chu của chúng ta không bị tàn phá bởi khói lửa chiến tranh.” Chu Thiệu Huy nói.
“Đúng a, thật không ngờ được rằng, con rể của nhà họ Chu chúng ta, vậy mà lại thực sự là tướng soái của cuộc kháng chiến lần này, là một công thần lớn!” Kim Ngọc cũng nói.
“Bây giờ đừng nói những chuyện này nữa, mau chóng gọi điện thoại hỏi Lệ Ngọc thử, tình hình của nó và Phi Dương hiện tại thế nào rồi.” Bà cụ Chu nhớ đến mình và hộ soái Lê Uy Long đoạn tuyệt quan hệ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Chuyện đã đến mức này rồi, đã không còn có thể vãn hồi, hiện tại bà ta chỉ muốn biết tình hình cụ thể của cháu gái Chu Lệ Ngọc và cháu trai Chu Phi Dương của mình.
“Được rồi, con sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lệ Ngọc.” Kim Ngọc nói xong, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Lệ Ngọc.
Chu Lệ Ngọc bởi vì tình trạng vết thương quá nghiêm trọng, đã hôn mê suốt đêm qua.
Dưới sự điều trị của các bác sĩ quân y, đến sáng cô ta mới tỉnh lại.
Khi vừa mới tỉnh lại, đầu óc của cô ta vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm.
Đợi khi cô ta càng ngày càng tỉnh táo, nhớ tới chuyện em trai Chu Phi Dương của mình bị Lê Uy Long hạ lệnh dẫn đi cùng với người nhà họ Trần, cô ta dự đoán được hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Khi cô ta định gọi điện thoại báo với nhà họ Chu về việc này, thì mẹ cô ta, Kim Ngọc, cũng gọi điện thoại đến.
Cô ta ngay lập tức nghe điện thoại, không đợi Kim Ngọc mở lời, cô ta đã nói trước: “Mẹ ơi, xảy ra việc lớn không hay rồi!”
Kim Ngọc sửng sốt, hỏi: “Lệ Ngọc, con và Phi Dương không phải đã được cứu ra rồi sao, còn có việc lớn không hay gì nữa chứ?”
“Phi Dương bị Lê Uy Long hạ lệnh bắt đi rồi!” Chu Lệ Ngọc lo lắng nói.
Kim Ngọc ngay tức khắc lại sửng sốt, bà ta có chút không dám tin vào tai của mình: “Con đang nói cái gì vậy? Làm sao Phi Dương lại bị Lê Uy Long bắt đi?”