“Giam bọn chúng lại trước! Đợi sau khi tiêu diệt hết toàn bộ địch ở thành phố Quốc Hòa này, lấy được thắng lợi toàn diện, rồi đem bọn chúng cùng người nhà họ Phan chém đầu thị chúng, làm gương tránh kẻ khác làm theo và để an ủi những tướng sĩ đã huy sinh trong đợt chiến tranh lần này!” Lê Uy Long không muốn xử chết người nhà họ Trần ngay bây giờ mà muốn đợi đến sau khi giành được thắng lợi rồi mới đem bọn chúng ra xử chết trước dân chúng, để thị uy cảnh cáo những người có ý đồ phản quốc đầu quân cho giặc.
Sau khi người nhà họ Trần nghe thấy Lê Uy Long đợi sau khi giành thắng lợi sẽ xử tử cả nhà bọn họ, tất cả bọn họ đều bị dọa đến mất mật. Người thì nghe xong như chết lặng ngã đùng ra đất, người thì bắt đầu gào khóc lên.
“Đừng mà! Cầu xin cậu đừng giết chúng tôi!”
“Lê Uy Long, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi lần này đi!”
“Chúng tôi chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, sau này không dám làm như vậy nữa!”
Người nhà họ Trần bắt đầu than khóc cầu xin.
“Sớm biết có ngày này, thì sao trước đó còn làm như vậy? Từ trước đến nay, phản quốc đầu quân cho giặc chính là tội chết. Đối với hành vi của một Việt gian, Lê Uy Long tôi sẽ không bao giờ tha thứ!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Người nhà họ Trần nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, trong chốc lát họ cảm thấy giống như cả bầu trời đổ sụp xuống.
“Lệ Ngọc, tôi là chồng của cô đấy. Cô nhất định phải cứu tôi!” Lúc này Trần An Khang nghĩ tới mình là chồng của Chu Lệ Ngọc, lập tức quay sang cầu cứu Chu Lệ Ngọc.
“Trần An Khang, một tên khốn kiếp như anh, hôm qua không phải anh nói muốn ly hôn với tôi sao? Anh vì muốn lấy lòng Arnold mà lại có thể hai tay đem tôi dâng lên cho gã. Anh hoàn toàn không phải là một người đàn ông!” Chu Lệ Ngọc tức giận nói.
“Tôi... tôi chỉ là đang nói đùa với gã thôi mà. Cuối cùng không phải là Arnold không làm gì cô sao? Cô vẫn còn là vợ của tôi, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô.” Trần An Khang nói.
“Nói đùa sao? Thế còn chuyện anh tự tay đánh tôi thì sao? Anh định giải thích như thế nào? Tôi đã nhìn thấu con người anh rồi. Bây giờ binh sĩ của Arnold bại trận, anh chẳng qua cũng chỉ là muốn giữ lại mạng sống vậy nên mới lấy lòng tôi thôi!” Chu Lệ Ngọc nói.
“Tôi thật sự đã biết sai rồi. Lê Uy Long là anh rể của cô, cô hãy giúp tôi cầu xin anh ta một chút! Chỉ cần có thể giữ lại được mạng này của tôi, cho dù là tôi có làm trâu làm ngựa cho cô cũng được!” Trần An Khang nói.
Lúc này, Lê Uy Long nói: “Trần An Khang, anh thật sự quá ngây thơ rồi. Nhà họ Trần các người phạm phải tội danh này, đừng nói là Chu Lệ Ngọc cầu xin, cho dù là ông trời đến cầu xin cũng không được!”
Nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, Trần An Khang bị dọa đến cả người mềm nhũn, đến một câu cũng không nói ra được.
“Lôi anh ta xuống, canh trừng nghiêm ngặt!” Lê Uy Long không muốn nhìn thấy những người nhà họ Trần này nữa, lập tức ra lệnh.
“Tuân lệnh!” Người của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng lập tức giải người nhà họ Trần đi.
Nhìn thấy Lê Uy Long đối phó với những tên phản quốc đầu quân cho giặc của người nhà họ Trần tàn ác như vậy, trong lòng Chu Phi Dương cảm thấy vô cùng sợ hãi bởi vì anh ta cũng từng có ý định phản quốc đầu hàng cho giặc và còn từng có quan hệ mật thiết với tên Cao Hùng là một kẻ cầm đầu gián điệp của nước Liệp Ưng. Không biết Lê Uy Long có tìm anh ta để tính sổ không đây?
Đúng lúc Chu Phi Dương đang lo sợ chuyện của anh ta thì Lê Uy Long đột nhiên nói: “Giải cả Chu Phi Dương đi nữa, nhốt anh ta lại cùng với người nhà họ Trần!”
Chu Phi Dương nghe xong, bỗng nhiên cả người run bần bật, cơ thể bắt đầu không tự chủ được mà run lên lo sợ. Chu Lệ Ngọc cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ rằng ngay cả Chu Phi Dương mà Lê Uy Long cũng không bỏ qua.
“Anh... anh rể, tôi có tội tình gì chứ? Tại sao lại đem tôi giam giữ với người nhà họ Trần chứ?” Chu Phi Dương lo lắng run rẩy, nói.
“Mày, Trần An Khang và Phan Huy Thành, ba người có mối qua hệ mật thiết với gián điệp Cao Hùng của địch, âm mưu lập kế hoạch phản quốc đầu hàng cho địch, tao làm sao có thể tha cho mày được chứ?” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà sau đó tôi không hề làm ra hành động gì phản quốc mà, tôi không giống với những người nhà họ Trần, tội của tôi không đáng chết mà!” Chu Phi Dương cố gắng giải thích.
“Mặc dù mày vẫn chưa bán đứng nước Long quốc, nhưng mày đã có ý đồ phản quốc đầu hàng cho địch. Giữ lại mày chỉ là một mối họa, tao tuyệt đối sẽ không giữ!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
“Anh rể, tôi là cậu của con anh đó. Xin anh hãy nể tình tôi là cậu của con anh mà tha cho tôi lần này!” Chu Phi Dương thảm thiết cầu xin.
“Trước mặt đại nghĩa quốc gia, Lê Uy Long tao công tư phân minh, không có họ hàng gì cả. Mày không cần phải nói gì hết, hãy đợi tiếp nhận trừng phạt đi!” Lê Uy Long nói.
Chu Phi Dương bỗng chốc bị dọa đến bất động nằm ra đất. Chu Lệ Ngọc nhìn thấy Lê Uy Long định cùng lúc xử lý Chu Phi Dương chung với người nhà họ Trần, cô ta bỗng chốc lo lắng vô cùng, nói: “Anh rể, anh không thể xử chết Phi Dương được! Phi Dương vẫn còn có lương tâm, có lòng tốt, nhìn thấy tôi bị địch đánh, cậu ấy bất chấp xông vào cứu tôi. Anh là người con ở rể của nhà họ Chu, xin anh hãy niệm ân tình năm đó của ông tôi đối với anh mà bỏ qua cho Phi Dương lần này!”
“Im miệng cho tôi! Chuyện nào ra chuyện đó, không được lấy những chuyện này ra nói. Tội mà Chu Phi Dương phạm phải, ai cũng không thể bù đắp sửa chữa được. Anh ta không chết thì khó lòng có thể khiến mọi người thấy phục!” Lê Uy Long nói.
Chu Lệ Ngọc nhìn thấy Lê Uy Long vì nghĩa mà diệt thân, cô ta bị dọa đến mức không biết phải cầu xin cho Chu Phi Dương như thế nào tiếp.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chóng giải Chu Phi Dương đi!” Lê Uy Long lại quay ra nói với thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng.
“Rõ!” hai thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng lập tức tiến lên, kéo Chu Phi Dương đang năm trên mặt đất.
Chu Lệ Ngọc lúc này như hồn bay phách tán như người mất hồn, đứng như trời trồng. Lúc Chu Phi Dương bị lôi đi, anh ta không ngừng kêu gào về phía Chu Lệ Ngọc: “Chị! Mau cứu em, chị nhất định phải lấy em!”
Chu Lệ Ngọc bị quân địch đánh đập lâu như vậy, cả người đã bị trọng thương, lúc này lại nhìn thấy em trai mình bị giải đi, cô ta bị dọa đến mức hai mắt tối sầm lại rồi lại ngã xuống hôn mê.
“Đưa Chu Lệ Ngọc đến quân y để chữa trị vết thương!” Nhìn thấy Chu Lệ Ngọc bị ngất ngã ra đất, Lê Uy Long lập tức nói.
“Rõ!” hai thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng bước tới bên cạnh Chu Lệ Ngọc để đưa cô ta đi chữa trị.