Dưới sự vây quanh của rất nhiều hộ vệ, Arnold đi vào nhà họ Trần.
Người nhà họ Trần nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, chiến thần bất bại Arnold danh tiếng lẫy lừng sẽ vào ở trong nhà họ, tất cả vừa mừng lại vừa sợ.
Chỉ cần tạo quan hệ tốt với Arnold thì nhà họ Trần không muốn lên như diều gặp gió cũng khó!
Ngay đến cả Chu Hoàng Lâm cũng cảm thấy có thể gặp được chiến thần bất bại Arnold uy chấn thiên hạ một lần cũng là vô cùng vinh hạnh. Có thể gặp được người như Arnold một lần thì cũng đủ để anh ta khoe khoang cả đời rồi!
Cả nhà họ Trần bận rộn tối mắt tối mũi tiếp đón Arnold. Làm tiệc rượu, chuẩn bị rượu ngon thịt ngon chiêu đãi, hơn nữa còn dọn gian phòng tốt nhất của nhà họ Trần cho hắn ở.
“Nhà họ Trần các người là người hiền lành an phận, nước Liệt Ưng chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi các người đâu.” Arnold vừa uống rượu ăn thịt vừa khen ngợi người nhà họ Trần.
“Tướng quân Arnold là chiến thần bất bại của nước Liệt Ưng, uy chấn thiên hạ. Nhà họ Trần có thể tiếp đãi nhân vật lớn như ngài là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi.” Ông cụ Trần nịnh bợ nói.
“Cứu mạng với, mau thả tôi ra!” Ngay trong lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng la của Chu Lệ Ngọc.
Trước đó vì cô ta đã hét mệt nên ngủ thiếp đi, yên tĩnh một thời gian dài.
Nhưng hiện giờ cô ta nghe thấy tiếng ầm ĩ của người trong nhà, ồn ào khiến cô ta chợt tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng a dua nịnh nọt không ngừng của người nhà họ Trần, hình như đang tiếp đãi khách quý. Chu Lệ Ngọc lại lớn giọng la to, hy vọng khách quý trong nhà có thể cứu cô ta ra ngoài.
Arnold nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu truyền ra từ trong phòng, lập tức nhíu đầu mày lại, hỏi: “Người phụ nữ la hét trong phòng kia là ai? Lẽ nào nhà họ Trần các người lại lén giấu phụ nữ?”
“Không phải, không phải, sao nhà họ Trần chúng tôi có thể lén giấu phụ nữ được chứ? Đó là cháu dâu tôi.” Ông cụ Trần vội vàng nói.
“Nếu là cháu dâu ông, vì sao lại phải nhốt cô ta lại?” Arnold hỏi.
“Bởi vì nhà họ Trần chúng tôi đều nhất trí quyết định muốn đi theo nước Liệt Ưng các người, chỉ có mỗi mình nó là phản đối. Chúng tôi không muốn để nó ra người làm mất mặt xấu hổ, ảnh hưởng đến tâm trạng ngài nên mới nhốt nó lại trước.” Ông cụ Trần không dám giấu diếm, chỉ có thể nói đúng sự thật.
“Ồ? Thế mà lại có người to gan không thuận theo nước Liệt Ưng chúng tôi? Cháu dâu này của ông rốt cuộc là ai?” Arnold lại hỏi.
“Nó là cô hai Chu Lệ Ngọc của nhà họ Chu. Thật sự không biết rốt cuộc nhà họ Chu làm sao lại dạy dỗ ra được một phụ nữ không biết phân biệt tốt xấu như vậy. Tôi thực sự hối hận đã để nó gả vào trong nhà họ Trần chúng tôi.” Ông cụ Trần vội vàng đẩy hết trách nhiệm lên đầu nhà họ Chu.
“Đúng vậy. Gia giáo nhà họ Chu không được, nếu sớm biết cô ta hồ đồ ngu xuẩn như vậy tôi đã không lấy cô ta. Lấy người phụ nữ như vậy, hiện giờ tôi đã hối hận muốn chết rồi. Nếu cô ta còn dám phản đối đi theo nước Liệt Ưng, ngày mai tôi sẽ ly hôn với cô ta.” Trần An Khang cũng bắt đầu phủi sạch quan hệ với Chu Lệ Ngọc.
Chu Hoàng Lâm nghe thấy ông cụ Trần và Trần An Khang nói như vậy, trong lòng anh ta ngay lập tức có hơi tức giận. Lẽ nào anh ta không phải người của nhà họ Chu hay sao? Anh ta là người nhà họ Chu, cũng đồng ý đi theo nước Liệt Ưng mà!
“Cô hai nhà họ Chu? Cô hai nhà họ Chu các người nói có phải là em họ của Chu Nhược Mai vợ Lê Uy Long không?” Arnold tò mò hỏi.
“Đúng vậy, cô ta chính là em họ của Chu Nhược Mai!” Trần An Khang nói.
“Nghe nói vợ Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, cô cả nhà họ Chu vô cùng xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, không biết cô hai nhà họ Chu thế nào?” Arnold hỏi.