Lúc này quân địch đều quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng hét vang trời, tất cả đều kinh hãi.
Trải qua hơn nửa tiếng nghe thấy tiếng oanh tạc kai, quân địch đã thương vong thảm hại, tổn thất hơn nữa số người.
Cho dù không chết cũng có rất nhiều người bị thương.
Thời điểm bọn họ nhận ra mọi chuyện, tướng sĩ của Long Quốc cũng đã đổ tràn vào từ bốn phương tám hướng rồi.
Quân địch đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị nghênh chiến.
"Cộc cộc cộc..."
"A a a..."
Tướng sĩ của Long Quốc nổ súng từ bốn phương tám hướng, một bên xung phong, quân địch vừa mới đứng dậy đã bị trúng đạn.
Đạo phòng tuyến thứ nhất cũng voi như đã bị phá hủy rồi, quân địch cũng không có khả năng thủ nữa.
Lê Uy Long chỉ huy binh sĩ liều chết ở mặt trận xung phong, dẫn đầu tiến vào đạo phòng tuyến thứ nhất, cùng địch đánh giáp lá cà.
Lê Uy Long được gọi là thống soái, đương nhiên không tự mình xung phong. Anh cho Hà Ngọc Lan đi theo bên người mình làm hộ vệ, cũng không để cô đi giết địch.
Chỉ trong chốc lát, Bành Tiến Long cùng Lương Thượng Vũ cũng chia quân lính ra tự mình hoạt động, tiến vào trận địa địch theo hai hướng bên sườn, cùng địch đánh giáp lá cà.
Quân địch còn ba mặt phải đánh giáp lá cà, nhưng không thể ngăn cản sức chiến đấu đang bùng nổ như hổ như sói bên trong đội quân Long Quốc.
Peter đang tránh ở hầm nghe thấy tiếng nổ, tiếng giết người không ngừng, ông ta sợ hãi vô cùng.
"Nhanh, Nhanh đưa tôi ra ngoài, xem bên ngoài đang như thế nào." Peter nói.
Hộ vệ lập tức bảo bệ Peter, đưa ông ta ra ngoài.
Ra được bên ngoài rồi, Peter nhìn thấy quân đội Long Quốc đã vọt vào trận địa từ ba phía, đang chém giết binh lính của ông ta.
Mà binh lính của ông ta lúc này đã không còn lực chống đỡ nữa rồi, quân lính tan rã, đang chạy trốn đến phòng tuyến thứ hai.
Thấy tình hình như vậy, Peter nhất thời luống cuống, hét lên: "Không được chạy trốn, Nghênh chiến ngay. Nghênh chiến."
Nhưng mà lúc này binh lính đã chạy trối chết, làm gì còn nghe thấy lời nói của Peter nữa.
"Lâm trận liền bỏ chạy lấy người. Giết không tha."Peter hét lên. Anh ta nhìn thấy tình hình thế này, biết là trận địa sẽ bị thất thủ. Một bên nổi giận hét, một bên bại chạy trốn.
"Đoàng đoang đoàng..." Một trận tiếng súng lại vang lên.
"A a a..." Một ít binh lính chạy trốn đều bị Peter nổ súng bắn trúng, bọn họ vẫn như cũ chạy trốn giữ mạng.
Lúc này, hộ soái của phía Bắc giữ phòng tuyến thứ hai phái quân lính tiến tới giết.
Bởi vì đạo phòng tuyến thứ hai cách đạo phòng tuyến thứ nhất khá xa, cho nên hiện tại mới liều chết tiến lại đây.
Quân địch đang chạy trối chết tới đạo phòng tuyến thứ hai thì thấy đội quân Long Quốc đang liều chết giết đến đây, tất cả đều kinh hãi.
"Đoàng đoàng đoàng..." Binh lính của Trương Minh Lương đã tiến đến đây, nhìn thấy phía quân địch chạy trốn về phái này lập tức nổ súng về phía bọn họ.
"A a a..." Quân địch bị bắn giết, rất nhanh liền gục xuống.
Theo ngay sau quân địch lại thấy đội quân của Long Quốc đang đánh giết lại đây, bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía trên mây, không biết nên chạy thoát theo đường nào.
"Giết." Binh lính của Trương Minh Lương rất nhanh liền giết đến phụ cận, đánh giáp lá cà với quân địch.
Kể từ lúc đó, ở trận giáp lá cà, quân địch rơi vào hiểm cảnh.
Peter nhìn thấy binh lính của mình bị tấn công từ bốn phía, đã sợ khủng khiếp rồi.
"Sao máy bay chiến đấu của chúng ta còn chưa tới nữa? Lập tức gọi điện cho tổng bộ, nhanh chóng điều máy bay chiến đấu lại đây, giết chết binh lính Long Quốc." Peter hổn hển hét lên.