"Nhược Mai, không nên đợi thêm nữa, chuyện này phải nắm chặt, càng nhanh càng tốt.” Nguyễn Tú Hằng nói.
"Anh ấy che giấu thân phận của mình với tớ lâu như vậy làm cho tớ rất tức giận, vì thế tạm thời tớ không muốn để ý đến anh ấy nữa.” Chu Nhược Mai gắt giọng.
"Nhược Mai, anh giấu em cũng có được bao lâu! Ba năm trước, sau khi anh giải ngũ về quê thì chưa từng dùng tới thân phận này. Thân phận này của anh là do lúc trước Thiên Thành nhận lệnh mời anh xuống núi giúp đỡ anh mới khôi phục lại thân phận. Giá như anh vẫn còn là Hổ Soái Vệ Quốc giống như ba năm trước, nhất định anh sẽ không để em chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy!" Lê Uy Long nói.
Đến lúc này Chu Nhược Mai mới nhớ ra, thì ra trong bữa tiệc lần đó đột nhiên có người vừa chạy tới vừa gọi Hổ Soái Vệ Quốc đó cũng không phải là đang diễn mà là sự thật!
Mà ba năm nay Lê Uy Long vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, đó là bởi vì anh ấy đã giải ngũ về quê, trong tay không có chút binh quyền nào!
"Được rồi, lúc nãy chẳng phải anh đã nói, lần này anh ra ngoài là để làm kháng chiến chống lại tổng đốc đúng không?” Nguyễn Tú Hằng lại hỏi.
"Đúng vậy.” Lê Uy Long nói.
"Nói như vậy người lệnh cho chiến hạm Đại Long rút lui là anh sao?” Nguyễn Tú Hằng lại hỏi.
"Chính là do tôi hạ lệnh.” Lê Uy Long nói.
"Vậy tại sao anh lại làm như vậy? Anh có biết tin tức chiến hạm Đại Long rút lui vừa truyền ra ngoài ở Quốc Hòa có bao nhiêu người nói anh vô dụng không thể chống chọi nổi với tổng đốc hay không?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.
"Đây là tin cơ mật, sao một người con gái như cô lại có thể hỏi loại vấn đề này? Tốt nhất là cô đừng tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Nguyễn Tú Hằng thấy biểu cảm lạnh lùng của Lê Uy Long, nhất thời không rét mà run, không dám tiếp tục hỏi đến những chuyện này nữa. Cô biết, mình chỉ là một cô gái bình thường lại đi hỏi những chuyện liên quan đến cơ mật như vậy quả thật có chút không ổn.
"Tốt lắm, chúng ta cũng đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, nhanh chóng vào trong biệt thự rồi từ từ nói sau!" Chu Nhược Mai thấy bầu không khí hiện tại có chút không đúng vội vàng nói.
"Được.”
Vì vậy, Lê Uy Long liền cùng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đi vào trong biệt thự.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng biết được Lê Uy Long là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu tại Đại Long, trong lòng vẫn luôn cực kì vui vẻ, hai người cũng không dám tiếp tục để Lê Uy Long phải xuống bếp nấu cơm cho họ. Mà các cô lại tự tay xuống bếp làm cho Lê Uy Long một bữa cơm đầy phong phú.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua Chu Nhược Mai nấu cơm cho Lê Uy Long. Mặc dù tay nghề rất bình thường, nhưng mà Lê Uy Long ăn vô cùng ngon miệng. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh được ăn đồ ăn do chính Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng làm cho mình.
Bởi vì Lê Uy Long đã quay lại, tất nhiên Hà Ngọc Lan cũng không cần bảo vệ Chu Nhược Mai ngủ nữa.
Lê Uy Long mang đám hộ vệ kia về, tất cả đều canh giữ ở bên ngoài biệt thự.
Đã có nhiều hộ vệ như vậy, Thiên Thành vừa mới lên tướng ba sao rốt cuộc cũng không cần làm bảo tiêu nữa, anh ta có thể trở về quán rượu nghỉ ngơi rồi.
Hà Ngọc Lan cùng những người thuộc đội đặc nhiệm kia ở lại bảo vệ Chu Nhược Mai mấy đêm liền, cũng rất mệt mỏi vì thế cũng cùng nhau trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Đến buổi tối lúc đi ngủ, Nguyễn Tú Hằng một mực giật dây để Chu Nhược Mai và Lê Uy Long ở cùng một phòng với nhau, nhưng Nguyễn Tú Hằng càng kết hợp như vậy, Chu Nhược Mai lại càng xấu hổ bảo nhất định phải ngủ cùng với Nguyễn Tú Hằng, làm cách nào cũng không chịu ở chung phòng với Lê Uy Long.
Đến lúc nữa đêm, Chu Nhược Mai nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhất thời trong lòng liền cả kinh.
"Ai vậy?” Chu Nhược Mai cảnh giác hỏi.
"Nhược Mai, là anh.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lê Uy Long.
Biết được là Lê Uy Long gõ cửa, tâm hồn thiếu nữ của Chu Nhược Mai lại giật mình, tim đập thình thịch vừa hưng phấn vừa khẩn trương hỏi: “Đã trễ thế này, tìm em có chuyện gì?”
"Em đến phòng anh một chút đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Ngoài cửa lại truyền tới giọng nói đầy gợi cảm của Lê Uy Long.
Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút bất an kèm theo rung động, anh ấy nhất định là không có ý gì tốt.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì thế? Ngày mai hẵng tìm em không được sao?” Chu Nhược Mai cảm thấy là con gái, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn. Nếu không, vừa bị Lê Uy Long gọi một cái mà cô đã ngoan ngoãn qua đó thì thật là không biết xấu hổ!
“Chuyện này vô cùng quan trọng, thời gian lại gấp gáp, anh không thể trì hoãn thêm được nữa. Nếu đợi đến ngày mai thì không còn cơ hội nữa, đêm nay anh nhất định phải làm cho xong.” Lê Uy Long có chút lo lắng nói.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Nguyễn Tú Hằng đã ngủ rồi, không bị đánh thức, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không dám giả vờ thận trọng thêm nữa, lỡ như cô ngồi trong phòng nói với ra ngoài làm Tú Hằng tỉnh giấc thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Thực ra cô cũng muốn cùng với Lê Uy Long sớm giải quyết cho xong chuyện đã trì hoãn từ lâu.
Thế là cô nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén rời khỏi giường trong bộ đồ ngủ rồi lặng lẽ mở cửa phòng.
Sau khi mở cửa phòng, Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long vẫn đang đứng ngoài cửa, đột nhiên nhịp tim cô lại đập nhanh liên hồi.
“Anh lo là em không đi ra nên đứng ở đây đợi em ra rồi anh mới về phòng.” Lê Uy Long nói.
“Anh im lặng đi, đừng nói chuyện, về phòng trước rồi hẵng nói.” Chu Nhược Mai lo rằng âm thanh của Lê Uy Long sẽ làm Nguyễn Tú Hằng tỉnh giấc, vì thế nên cô không cho anh nói.
Lê Uy Long chỉ có thể im lặng.
Sau đó, Chu Nhược Mai và Lê Uy Long như hai tên trộm rón rén đi về phía phòng của anh.
Vừa vào phòng anh và nghĩ đến việc sắp xảy ra thì nhịp tim cô lại bắt đầu tăng nhanh.
“Muộn thế rồi còn gọi em đến phòng anh, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?” Chu Nhược Mai bắt đầu hỏi dò.
“Lúc nãy anh có nghiên cứu về cuốn kiếm phổ”Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” nhưng lại có rất nhiều chỗ không hiểu, nên là anh muốn nhờ em chỉ dạy một chút.” Lê Uy Long nói.
“Cái gì? Anh tốn công tốn sức nửa đêm gọi em đến phòng anh chỉ để hỏi về vấn đề kiếm pháp?” Vẻ mặt Chu Nhược Mai hết sức kinh ngạc hỏi.
“Nếu không thì em nghĩ rằng anh tìm em gấp gáp như vậy là vì chuyện gì chứ?” Lê Uy Long hỏi ngược lại.
Chuyện là vừa nãy ở trong phòng, anh đột nhiên nảy ra ý định muốn đem cuốn kiếm phổ”Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” ra nghiên cứu một chút, sau đó liền phát hiện kiếm pháp của nó đều có liên quan đến cờ tướng, mà tài đánh cờ của bản thân cũng không giỏi, có rất nhiều chỗ không thể lý giải, vậy nên anh muốn nhờ vợ chỉ dạy một chút.
Bởi vì Chu Nhược Mai chính là vua cờ tướng thế hệ mới ở Đại Long, tài nghệ của cô đã đạt tới đỉnh cao, ván cờ cuối cùng ở cánh cổng đá cũng là do cô phá giải. Cô chắc chắn có thể hiểu được kiếm pháp của cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”. Nếu như ngay cả cô cũng không thể hiểu được, vậy thì trên thế giới này cũng chẳng có ai có thể lý giải.
“Không phải anh nói không muốn học cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” sao? Bây giờ sao đột nhiên lại muốn học?” Chu Nhược Mai có chút tức giận nói.
Vốn dĩ tưởng rằng Lê Uy Long nửa đêm gọi cô đến, là vì muốn cùng cô làm chuyện đó, không ngờ rằng anh lại là vì nghiên cứu kiếm phổ, thử hỏi cô có tức giận không chứ?”
“Bởi vì cuộc đại chiến đang đến gần, anh lại không thể dùng vũ khí có tính hủy diệt lớn, nên anh nghĩ rằng những loại kiếm pháp này có thể sẽ có tác dụng, vì vậy anh muốn tranh thủ thời gian luyện một chút.” Lê Uy Long nói.
“Anh đúng là nước đến chân mới nhảy nhỉ? Bây giờ mới luyện thì có luyện thành được không?” Chu Nhược Mai thật không còn gì để nói.
“Dù sao thì anh cũng không có việc gì để làm, cứ luyện trước đã hẵng nói, ngộ nhỡ luyện thành thì sao?” Lê Uy Long nói.
Nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, trong lòng Chu Nhược Mai càng tức giận hơn. Cái tên không hiểu chuyện tình cảm này thì có thể làm ra chuyện gì được chứ? Không phải vẫn đang còn chuyện quan trọng chưa làm hay sao?
“Em chỉ là một cô gái bình thường, lại càng không phải là cao thủ kiếm thuật gì cả, em có thể chỉ dạy cho anh được cái gì chứ? Anh tìm nhầm người rồi.” Chu Nhược Mai vô cùng tức giận mà nói.
“Mặc dù em không phải là cao thủ kiếm thuật, nhưng em là cao thủ cờ tướng mà. Vừa nãy anh có xem qua một chút, phát hiện mỗi chiêu trong chín chiêu thức Hiên Viên kiếm đều có liên quan mật thiết đến bộ môn cờ tướng, vì thế nên anh muốn nhờ em giúp anh một chút.” Trong đầu Lê Uy Long bây giờ chỉ nghĩ đến việc luyện kiếm, nào đâu biết đến lý do vì sao Chu Nhược Mai lại tức giận. Chẳng lẽ bản thân nửa đêm cực khổ luyện kiếm lại sai sao?
“Thì ra là như vậy!” Chu Nhược Mai cuối cùng cũng hiểu rồi, hóa ra kiếm thuật của “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” có liên quan đến cờ tướng, vậy nên Lê Uy Long mới nhờ cô chỉ dạy.