“Rõ! Tôi lập tức hành động ngay.” Thiên Thành nói.
Chu Nhược Mai nghe tới đây, cả người liền cực kỳ kinh ngạc. Trước đây, Lê Uy Long luôn muốn Tập đoàn Galaxy sẽ là người chiến thắng sau cùng, sẽ không ngã xuống, cuối cùng người ngã xuống trước lại là Tập đoàn Vương Lôi, hiện tại anh rốt cuộc đã làm được rồi.
Chu Nhược Mai thấy, chỉ cần câu nói vừa rồi của Lê Uy Long liền có thể sai người lập tức đi bắt Tập đoàn Vương Lôi, điều này càng khiến cô tò mò về thân phận thật sự của Lê Uy Long.
Chồng của mình rốt cuộc là người như thế nào vậy chứ, lại có thể có quyền lực lớn như này, dám bắt Tập đoàn Vương Lôi của tổ chức tài chính Đông quốc, hơn nữa còn tịch thu tài sản của bọn họ.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều rất kinh ngạc, mặc dù trước đây cô đã cảm thấy Lê Uy Long này không hề đơn giản, nhưng lần này cô thật sự đoán không ra thân phận thật của Lê Uy Long rốt cuộc kinh người đến mức nào?
Lê Uy Long sau khi phân phó xong công việc liền đến thăm ba chiến sĩ bị thương vừa nãy.
Lúc này, Lưu Bảo Thông đã làm xong tiểu phẫu lấy đạn ra khỏi hai chiến sĩ, hiện tại đang làm nốt cho chiến sĩ cuối cùng.
Có bác sĩ quân y giỏi như Lưu Bảo Thông ở đây chữa trị, bọn họ dĩ nhiên sẽ không có gì nguy hiểm tới tính mạng.
Sau khi hỏi thăm ba chiến sĩ bị thương kia, Lê Uy Long liền quyết định mang Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm trở về.
“Dư Hân, Tú Hằng chúng ta trở về thôi!” Lê Uy Long nói.
Loading...
“Được.” Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng không muốn ở lại trong đây nữa, cả tối nay hai cô đã chịu quá nhiều kinh sợ rồi, bây giờ trời cũng đã sáng, hai người thức trắng cả đêm, cả người đều mệt mỏi, muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, Thiên Thành cũng đã chọn xong một nhóm người tới Tập đoàn Vương Lôi.
Anh ta cùng với Hà Ngọc Lan và hai mươi lính tinh nhuệ, ngoài ra còn mang theo hai trăm chiến sĩ trong binh đoàn nữa.
Đoàn trưởng của binh đoàn ở lại đây giám sát chỉ huy vận chuyển kho báu.
Lê Uy Long cũng đem thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần mang theo về, không có nộp lại.
Bởi vì anh cảm thấy thanh kiếm này rất tốt, về sau có thể dùng nó giết kẻ địch trên chiến trường.
Cho dù không giết kẻ địch được thì cũng có thể thuận tiện đeo bên người để chỉ huy.
Kiếm chính là tượng trưng cho thân phận. Anh là chỉ huy thống soái của vạn quân, có thanh kiếm này trong tay càng làm tăng thêm uy lực của mình.
Lê Uy Long đem thanh kiếm này đi, không ai dám lên tiếng. Dẫu sao anh cũng là hộ soái bảo vệ, thanh kiếm thuộc về anh cũng là điều đương nhiên.
Lúc từ đáy động đi lên, Lê Uy Long để Thiên Thành đem thanh kiếm này lên trước, bản thân thì ôm Dư Hân lên.
Nghĩ tới Nguyễn Tú Cẩm cũng là con gái, nên Lê Uy Long liền bảo Hà Ngọc Lan đưa cô ấy lên.
Lê Uy Long một tay ôm Chu Nhược Mai, một tay cầm chắc lấy dây thừng, để người bên trên kéo dây, đưa cả hai lên trên.
Hà Ngọc Lan cũng dùng cách này, đưa Nguyễn Tú Cẩm lên.
Trong lúc đi lên, Chu Nhược Mai cực kỳ sợ hãi, luôn bám chặt lấy Lê Uy Long.
Đương nhiên, Nguyễn Tú Cẩm cũng sợ hãi không kém, ôm chặt lấy Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan thân là đội trưởng đội đặc nhiệm nên lúc ôm Nguyễn Tú Cẩm đi lên vô cùng dễ dàng, không có vấn đề gì cả.
Sau khi đi lên trên cửa hang, Thiên Thành trả lại thanh kiếm kia cho Lê Uy Long .
Lúc này, mười chiếc xe tải quân dụng vừa vặn tới thung lũng Hổ Sơn.
Những chiếc xe quân dụng này đều là do Minh Hải phái tới.
Bởi vì anh ta đã suy nghĩ tới việc gần thung lũng Hổ Sơn không có sân bay, đội lính tinh nhuệ được phái tới cũng không thể ngồi máy bay trở về được nên đã đưa tới mười chiếc xe quân dụng, đón bọn họ về khu quân sự.
“Những chiếc xe tải quân dụng này đến thật đúng lúc, vừa vặn chúng ta đang cần phương tiện để vận chuyển số kho báu về khu quân sự phía nam.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, một nhóm lính trên những chiếc xe kia dồn dập đi xuống, tiến tới trước mặt Lê Uy Long chào hỏi.
“Các cậu đến thật đúng lúc, đưa số kho báu này lên xe rồi chở về khu quân sự phía nam, cất giữ ở đó.” Lê Uy Long ra lệnh.
“Rõ!” Nhóm người kia đồng thanh kêu to.
Sau khi giao nhiệm vụ cho bọn họ, Lê Uy Long đem thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần cất ở phía sau xe Bugatti, sau đó tự mình đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm trở về.
Thiên Thành cũng đem theo nhóm người của mình xuất phát, đi thẳng tới Tập đoàn Vương Lôi.
Trên đường trở về, Chu Nhược Mai không nhịn được tra hỏi Lê Uy Long: “Lê Uy Long, anh mau thành thật trả lời, rốt cuộc anh là ai?”
“Anh là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long quốc.” Lê Uy Long nghiêm túc nói.
Khoảng thời gian này anh luôn che dấu thân phận của mình, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, anh không muốn tiếp tục giấu cô nữa, nên hiện tại trực tiếp nói cho cô biết.
Anh bình thường quá khiêm tốn, khiến người khác dễ dàng uy hiếp lộng hành, leo tới trên đầu mình, chỉ có công khai thân phận thật thì anh mới có thể bảo vệ người thân mình tốt hơn.
Nếu lúc đầu anh không giấu thân phận của mình, sớm chút công khai thân phận thật thì nhà họ Trương và Bang Lions Gate tuyệt đối sẽ không dám ra tay với cha nuôi.
Cái chết của cha nuôi, không chỉ là lỗi của riêng mẹ vợ anh là Tô Ánh Tuyết, bản thân Lê Uy Long anh cũng có một phần trách nhiệm.
Nếu Tô Ánh Tuyết biết con rể của mình là hộ soái bảo vệ, làm sao còn dám đuổi cha nuôi của hộ soái bảo vệ ra ngoài biệt thự?
Lê Uy Long rút ra kinh nghiệm xương máu, không được quá khiêm tốn nữa. Quá khiêm tốn sẽ hại chết người.
Bởi vì quá khiêm tốn mà vợ của anh ba lần bốn lượt bị mưu tính, bị bắt cóc nhiều lần, vô cùng nguy hiểm, loại chuyện này không thể phát sinh thêm lần nào nữa. Nếu không, một ngày vợ mình bị hại chết, đến lúc đó hối hận không kịp.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nghe Lê Uy Long nói anh là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long quốc, nhất thời cả người chấn động tột đỉnh!