"Lão già chết tiệt, đồ già mà không nên nết, thứ vô liêm sỉ hết thuốc chữa, lão sẽ không bao giờ chết tử tế được đâu!" Nguyễn Tú Cẩm thấy lão già Tôn Quốc Tài kia cũng tính tham dự vào, cô tức phát điên. Nếu bị một lão già đanh khú đế như ông ta chơi thì còn tởm hơn cả nuốt phải ruồi nữa!
Lúc này, George đã đi tới dưới chân Nguyễn Tú Cẩm,chuẩn bị bắt đầu hành động.
Nguyễn Tú Cẩm liều mạng giãy dụa, song hai tay hai chân đều bị mấy tên lính đánh thuê giữ chặt bất đắc dĩ, cơ bản là không thể nào tránh thoát được.
"Cô Nguyễn, đừng phí sức vô ích nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi, chơi vui vẻ với bọn này một lát!" George nói.
"Đừng chạm vào tao! Nếu ai dám chạm vào tao, chờ Lê Uy Long ra ngoài, anh ấy chắc chắn sẽ giết sạch chúng mày!" Nguyễn Tú Cẩm không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy Lê Uy Long ra hù.
"Ha ha, cô đừng mơ mộng viển vông nữa, nếu Lê Uy Long dám ra ngoài thì, kẻ phải chết chắc chắc là hắn, chứ không phải bọn này! Có gan thì cô gọi hắn ra thử mà xem!" George cười như điên nói.
Loading...
"Lê Uy Long, anh làm gì trong đó với Chu Nhược Mai vậy? Mau ra đây cứu tôi với!" Nguyễn Tú Cẩm mặc kệ Lê Uy Long có nghe thấy được hay không, la lớn lên.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng vang ầm ĩ truyền tới, khiến những con người đang trong trạng thái kích động kia nhất thời giật mình.
Tất cả rối rít quay đầu lại thì thấy cánh cửa đá vô cùng chắc chắn kia đang từ từ tách qua hai bên!
Mà nương theo cửa đá mở ra, bọn họ còn thấy Lê Uy Long cầm theo một thanh kiếm lớn sáng choang, đứng giữa hai bên cửa!
Đương nhiên, bọn họ cũng thấy được khung cảnh vàng son lộng lẫy trong hang đá kia, và cả những trang phục tinh xảo quý giá nữa!
Trong khoảnh khắc cửa đá mở ra, Lê Uy Long cũng thấy được cảnh tượng Nguyễn Tú Cẩm bị một đám người đẩy ngã xuống đất, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa George, Tôn Quốc Tài và Nguyễn Tú Cẩm.
Sau khi biết được những tên cầm thú này thực hiện chuyện cả người lẫn thần đều phẫn nộ, phát rồ này với Nguyễn Tú Cẩm, Lê Uy Long nổi cơn lôi đình trong nháy mắt, sát khí chợt tăng vọt, kiếm thần trong tay tràn đầy sát khí!
Thanh kiếm thần tuyệt thế Tiểu Lâu Thính Vũ này, đã bị chôn giấu suốt hơn hai nghìn năm, sớm đã đói khát khó nhịn rồi!
Nguyễn Tú Cẩm thấy mình mới la lên đã thấy Lê Uy Long ra ngoài, hơn nữa anh còn đằng đằng sát khí đi ra như vậy, lại còn cầm theo một thanh kiếm sáng choang lạnh băng như thế, cô không dám tin vào hai mắt của mình luôn, cứ nghĩ là mình bị ảo giác rồi.
George thấy trong tay Lê Uy Long nhiều hơn một thanh kiếm to lớn lạnh lẽo bức người, trong lòng cũng hoảng hốt, không hiểu vì sao anh tự dưng lại có một thanh kiếm lớn như vậy.
"Mau nổ súng, giết chết Lê Uy Long!" George thầm sợ hãi, lập tức hạ lệnh trừ khử Lê Uy Long.
Lính đánh thuê đứng trong hầm lập tức nổ súng về phía Lê Uy Long.
Từ lúc cửa đá ra, Lê Uy Long đã chuẩn bị hết rồi, thấy đám lính kia toan bắn mình, anh lập tức nâng kiếm xông lên, quét cho một họ một kiếm!
Trong phút chốc, một ánh chớp trắng sắc bén chợt lóe qua, kiếm khí như tạo thành hình cầu vồng!
Thanh kiếm trực tiếp chém ngang hàng lính đánh thuê trước mặt thành hai khúc!
Mà kiếm khí vẫn còn đang ở dạng hình bán nguyệt, tiếp tục xông về phía trước, khiến đám lính đánh thuê ở hàng sau cũng bị chém thành hai khúc!
Thấy được tình hình như vậy, Lê Uy Long nhất thời cực kì kinh ngạc, không ngờ thanh kiếm có tên Tiểu Lâu Thính Vũ này lại có uy lực to lớn như thế, lại còn có thể phát ra kiếm khí!
George, Harry, Tôn Quốc Tài, Nguyễn Tú Cẩm, cùng với đám lính đánh thuê còn chưa chết kia, thấy thanh kiếm trong tay Lê Uy Long thần kì như thế, tất cả đều sợ ngây người.
Lê Uy Long biết một trận chiến ác liệt đã mở màn rồi, hiện giờ chính là thời cơ trong ứng ngoài hợp tốt nhất, thừa dịp mọi người còn đang kinh hãi, tay trái lập tức xoay cơ quan cảm ứng qua trái!