Những tên vệ sĩ bị thương không nặng kia thi nhau lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại thông báo cho bảo vệ khách sạn, bảo bọn họ ngăn lại bọn người Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Triệu Đình Tuy ở lầu một.
"Mau đỡ tôi!" Phan Thiên hét lớn tức giận với những tên vệ sĩ kia.
Hắn ta thật sự không cam lòng, vô cùng không cam lòng, con vịt đã nấu chín dâng tới tận miệng rồi, tuyệt đối không thể để nó chạy.
Khách sạn Thành Đạt rất lớn, kinh doanh rất nhiều hạng mục, có rất nhiều ngành nghề khác nhau. Vì thế bảo vệ cũng đặc biệt nhiều, cộng lại có hơn một trăm tên.
Mặc dù Triệu Đình Tuy biết đánh nhau, nhưng mà hai tay khó đánh lại bốn tên. Hắn ta cũng không tin chỉ một mình Triệu Đình Tuy có thể đấu lại được hơn một trăm tên vệ sĩ.
Vì thế, hắn phải đứng lên, muốn xuống lầu một tự mình giám sát, đánh chết Triệu Đình Tuy, một lần nữa bắt Chu Nhược Mai và Ngô Vy trở lại, tra tấn hai người bọn họ!
Loading...
Những vệ sĩ bị thương không nặng kia nghe được mệnh lệnh của Phan Thiên thì lập tức từ dưới đất đứng dậy, chạy tới đỡ Phan Thiên lên.
"Mau dìu tôi đi tới thang máy xuống lầu!" Phan Thiên lại quát lên.
Những tên vệ sĩ này đành phải đỡ Phan Thiên đi vào thang máy, sau đó cùng hắn ta đi thang máy xuống lầu.
Khách sạn Thành Đạt có mấy thang máy, thang máy Phan Thiên đi khác với thang máy bọn người Chu Nhược Mai đi.
...
Trong thang máy, Chu Nhược Mai cảm động nói với Triệu Đình Tuy: "Triệu Đình Tuy, cảm ơn em đã cứu bọn chị, không thì bọn chị thảm rồi."
"Chị Dư Hân đừng khách sáo. Em đã nói là nhất định em sẽ báo đáp ân tình của chị, dù cho phải xông vào khói lửa cũng không chối từ! Bây giờ cứu chị cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không cần nhắc đến!" Triệu Đình Tuy nói.
"Nếu không phải em xuất hiện kịp thời, thì hậu quả sẽ khó mà lường được! Em tiện tay mà thôi, nhưng đã cứu được sự trong sạch của hai chị." Chu Nhược Mai nói.
Dù cho nằm mơ cô cũng không nghĩ tới vào thời khắc nguy hiểm nhất, lại là Triệu Đình Tuy ra tay cứu giúp. Đây cũng đúng là nhân quả tuần hoàn, thiện hữu thiện báo, mình chỉ làm một việc thiện nhỏ bé thôi mà đã để Triệu Đình Tuy mang ơn mà cứu giúp mình.
Vừa rồi, nếu không phải gặp được Triệu Đình Tuy, đồng thời được anh ta ra tay giúp đỡ, chắc chắn bây giờ mình và Ngô Vy đang bị Phan Thiên làm nhục.
Nếu bị kẻ quái dị như Phan Thiên hủy đi trong sạch, vậy thì so với ăn phải con ruồi còn buồn nôn hơn, sống không bằng chết.
Xem ra, sau này phải tiếp tục làm nhiều chuyện tốt mới được. Tích đức nhiều một chút, sau này mình gặp nguy hiểm hay là có lúc khó khăn cũng sẽ được người khác giúp đỡ lại.
"Sao chị lại bị kẻ quái dị như thế bắt tới đây?" Triệu Đình Tuy hỏi.
"Chuyện này một lời khó nói hết! Sao em lại đi làm ở đây?" Chu Nhược Mai cũng hỏi.
"Trong lúc em không tìm được công việc tốt, thì ở đây có thông báo tuyển dụng công nhân vệ sinh, nên đành phải tới đây làm tạm. Không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm đã thấy bị bắt nạt ở đây." Triệu Đình Tuy nói.
Ngô Vy nhìn thấy hai người Triệu Đình Tuy và Chu Nhược Mai liên tục nói chuyện phiếm, đã xem mình là không khí, cô đành nói: "Hai người đừng vui mừng quá sớm, nơi này vẫn là địa bàn của nhà họ Phan, chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!"
Chu Nhược Mai nghe Ngô Vy nói như thế, lập tức như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Nhớ tới bây giờ mình vẫn đang ở trong thang máy, vẫn chưa thoát khỏi khách sạn Thành Đạt!"
"Nếu theo dự đoán của tôi, chờ sau khi chúng ta xuống lầu một, chắc chắn sẽ bị bảo vệ bao vây." Ngô Vy nói.
"Sao mà cô biết?" Chu Nhược Mai hoảng sợ nói.
"Tôi đoán." Phan Thiên bị Triệu Đình Tuy đánh trên địa bàn của mình, chắc chắn hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ không cam lòng để chúng ta đi như thế." Ngô Vy nói.
Chu Nhược Mai cũng cảm thấy Ngô Vy nói vô cùng đúng, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Bây giờ thừa dịp có chút thời gian, nhanh chóng gọi điện thoại cho chồng cô, bảo anh ta tới cứu chúng ta." Ngô Vy đề nghị.
Chu Nhược Mai lại như tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn thấy lúc này thang máy đã tới lầu ba, cũng không còn nhiều thời gian nữa. Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vội vàng gọi cho Lê Uy Long.