“Đến khách sạn Thành Đạt rồi nói đi!” Huỳnh Mai Thúy nói.
Chu Nhược Mai biết khách sạn Thành Đạt là do nhà họ Phan điều hành, nghĩ đến chuyện lần trước ở nhà hàng Đại Thành, cô không dám đến nhà họ Phan bàn chuyện làm ăn nữa.
“Bà có thể đến tập đoàn Galaxy để bàn bạc không?” Chu Nhược Mai nói.
“Hiện tại đang tôi có rất nhiều việc, không có thời gian đi được! Khách sạn Thành Đạt cũng có phòng họp, chúng ta có thể nói chuyện được.” Huỳnh Mai Thúy biết là Chu Nhược Mai đang muốn nhờ vả mình, nên bà ta không cần phải lo lắng.
“Được rồi, khi nào bà rảnh, tôi sẽ đến nói chuyện với bà.” Chu Nhược Mai không còn cách nào khác, bây giờ cô đang muốn nhờ vả người ta nên đành chiều theo.
“Buổi tối đi, ban ngày tôi có việc rồi.” Huỳnh Mai Thúy bắt đầu ra vẻ. Loading...
“Buổi tối bàn chuyện làm ăn không thích hợp!” Chu Nhược Mai nói.
“Không còn cách nào nữa đâu, ban ngày tôi không rảnh, đều có việc bận. Chủ tịch Chu, nhà họ Phan rất chân thành muốn hợp tác với cô, cô không thu xếp được mà đến nói chuyện vào buổi tối được sao?” Huỳnh Mai Thúy nói.
“Được rồi , mấy giờ tối vậy?” Chu Nhược Mai đành phải chấp nhận, bây giờ tập đoàn Galaxy đang trong thời điểm sống chết, cô phải chiều theo ý của Huỳnh Mai Thúy.
Nếu là trước đây, những đối tác vội vàng chạy tới tập đoàn Galaxy để bàn chuyện làm ăn, cô có thể không muốn tốn thời gian nói chuyện với bọn họ. Nhưng thời thế đã khác, tập đoàn Galaxy phải nhờ vả đối tác để hợp tác với mình.
Nếu nhà họ Phan thực sự có thể hợp tác với cô, tập đoàn Galaxy sẽ có thể chết đi sống lại!
“Bảy giờ buổi tối.” Huỳnh Mai Thúy không dám hẹn thời gian quá muộn, vì sợ Chu Nhược Mai sẽ nghi ngờ.
“Được rồi, tôi sẽ đến khách sạn Thành Đạt để gặp bà vào lúc bảy giờ tối.” Chu Nhược Mai nói.
Để cho tập đoàn Galaxy có thể vượt qua khủng hoảng này, cô đành phải đến khách sạn Thành Đạt bàn bạc với Huỳnh Mai Thúy.
“Được rồi, bảy giờ tối nay, tôi sẽ đợi Chủ tịch Chu ở khách sạn Đại Thành.” Huỳnh Mai Thúy nói.
Hôm nay Lê Uy Long vẫn đến bệnh viện và nhờ Lưu Bảo Thông thay băng vết thương cho anh, nhân tiện đi thăm Lê Hùng Thanh và Trịnh San.
Dưới sự điều trị của Lưu Bảo Thông, Lê Hùng Thanh và Trịnh San đang tốt lên từng ngày, hiệu quả rất rõ rệt.
Trịnh San vô cùng vui vẻ, cô ấy trở nên vui vẻ, hoạt bát và đáng yêu.
Ban đầu thì vết thương của Lê Hùng Thanh nhẹ hơn Trịnh San rất nhiều, cái chân bị gãy đang khôi phục rất nhanh.
“Vĩnh Thiên, y thuật của đồng đội anh thật sự rất giỏi, ngày mai bố tôi có thể ra viện được rồi.” Lê Hồng Ngọc vui vẻ nói. Trong thời gian này, ngày nào cô ấy cũng đến bệnh viện để thăm bố.
“Anh ấy là một bác sĩ quân y, đương nhiên anh ấy chữa bệnh giỏi rồi.” Lê Uy Long nói.
“Y thuật của anh ấy cao siêu như vậy, tôi tự hỏi liệu anh ấy có thể chữa khỏi bệnh tâm thần của mẹ tôi không?” Lê Hồng Ngọc nói.
“Tất nhiên là được. Sau khi bác trai ra viện vào ngày mai, tôi sẽ nhờ bác sĩ Lưu đến nhà cô để chữa trị cho bác gái.” Lê Uy Long nói.
“Như thế thì tốt quá. Gần đây, bệnh tâm thần của mẹ tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng, bà ấy luôn nhìn trong trạng thái hoảng hốt và nói một mình.” Lê Hồng Ngọc nói.
“Không sao đâu, có bác sĩ Lưu thì chắc chắn bác gái sẽ tốt hơn.” Lê Uy Long nói.
“Lần này thật sự may mà nhờ có anh và bác sĩ Lưu, cảm ơn hai người.” Lê Hồng Ngọc nói.
“Cô giáo Lê Hồng Ngọc không cần khách khí. Chờ đến khi bệnh của bác gái được chữa khỏi, tôi sẽ cho cô trở lại trường học và tiếp tục làm giáo viên.” Lê Uy Long nói.
“Tôi thực sự có thể trở lại trường học làm giáo viên sao?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên, hỏi.
“Tất nhiên, cô là một giáo viên xuất sắc. Trường trung học số 1 Nam Giang không thể thiếu cô được.” Lê Uy Long nói.