"Tại sao cậu lại có tội?" Thủ tướng bất ngờ hỏi lại.
"......" Lê Uy Long không nói nên lời. Chẳng phải nãy giờ Thủ tướng gọi cho anh để hỏi thăm chuyện này sao?
"Đêm qua cậu đã làm rất tốt. Rất quyết đoán và chuẩn xác! Tôi có gì để trách phạt chứ?!" Thủ tướng bỗng đổi giọng vui vẻ.
"Ngài đang khen ngợi tôi sao? Tôi tưởng chuyện này làm phật ý ngài?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
"Đúng là có một số rắc rối đấy, nhưng vấn đề không quá lớn. Thủ tướng Đông quốc đã phát hiện ra chuyện này và gọi điện hỏi tôi vào sáng nay. Tôi đã nói rằng tôi không biết gì về việc đó. Đó hoàn toàn là hành vi cá nhân của cậu."
"Câu trả lời đó chỉ là chiếu lệ sao?" Vĩnh Thiên thắc mắc.
"Không, ông ta muốn tôi buộc cậu phải xin lỗi công khai với Đông quốc. Nói rằng bây giờ tất cả người dân Đông quốc đều đã biết rằng đại sứ quán của họ bị binh lính của chúng ta xâm phạm đêm qua, chủ tịch lãnh sự quán thì bị thương. Người dân của họ cảm thấy thể diện của Đông quốc đã bị chà đạp. Bây giờ họ đang rất tức giận và tổ chức biểu tình khắp các thành phố lớn, yêu cầu triển khai một cuộc chiến tranh với nước ta. Ông ta gần như mất kiểm soát trước chuyện này." Thủ tướng nói.
Loading...
"Sau đó, ngài trả lời ông ta thế nào? Ngài thực sự không muốn tôi xin lỗi họ ư?" Lê Uy Long lo lắng hỏi.
"Tất nhiên là không. Nếu tôi để cho Tổng tư lệnh của đất nước này tạ lỗi với họ, thì nước ta còn chút thể diện nào nữa chứ? Tôi chỉ nói với ông ta rằng đây là chuyện riêng của cậu, ông ta nên tự mình giải quyết, tôi không thể giúp gì được." Thủ tướng nói.
"Ngài không sợ bọn họ sẽ thực sự gây chiến với chúng ta à?” Vĩnh Thiên hỏi lại.
"Sợ gì chứ? Tôi có cậu mà, một người có khả năng dụng binh như thần và mạnh mẽ quyết đoán như thế này đang ở đây, tôi còn phải sợ ai nữa? Nếu họ không biết điều và đòi gây chiến với chúng ta, tôi nhất định sẽ không tha thứ!”, Thủ tướng nói với vẻ cương quyết.
"Tôi cũng không nghĩ là họ dám làm vậy." Lê Uy Long đồng tình.
"Phải, đúng như tôi dự đoán, họ chỉ bốc đồng vài hôm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh sau vài ngày nữa thôi." Thủ tướng nói.
"Thủ tướng rất anh minh, cứ để cho họ tức tối một thời gian, sau vài ngày mọi chuyện sẽ ổn." Lê Uy Long nói.
"Được rồi, giờ tôi đang có việc bận, chúng ta hãy nói về chuyện này sau!" Nói xong, Thủ tướng vội cúp điện thoại.
Trương Minh Thành có linh cảm đáng ngại khi thấy Lê Uy Long vừa có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ với ngài Thủ tướng.
"Lê Uy Long, Thủ tướng đã nói gì với anh? Ông ấy có bảo anh dừng giết tôi không?" Trương Minh Thành sốt ruột hỏi.
"Ông nghĩ quá xa rồi. Thủ tướng còn chẳng hề nhắc gì đến ông!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Nghe Lê Uy Long nói điều này, cả Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên bỗng run rẩy trở lại. Lúc nãy họ đã nghĩ rằng có thể may mắn thoát khỏi cái chết, nhưng không ngờ đời chẳng như là mơ! Thủ tướng này chỉ quan tâm đến Lê Uy Long, ông ta chẳng hề quan tâm đến những con người nhỏ bé như họ!
"Sao hả, bây giờ ông không còn gì để nói, có phải không?" Lê Uy Long nói.
"Tôi không muốn chết, làm ơn hãy để tôi đi!!" Trương Minh Thành chỉ còn cách tiếp tục cầu xin Lê Uy Long.
"Là người gần như đứng đầu cả thành phố, ông lại phạm phải hai tội ác nghiêm trọng, một là gây ra thảm kịch ở Thung lũng Ngạc Na, hai là tội phản quốc với thông tin tuyệt mật. Dù chỉ một trong hai tội đó cũng đủ bị tử hình rồi, làm sao tôi có thể tha cho ông được?" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Trương Minh Thành nghe Lê Uy Long nói điều này, ông ta liền ngã quỵ xuống đất một cách vô cùng thảm hại.
"Kéo ông ta lên, xử bắn ngay tại chỗ!" Lê Uy Long không muốn nói chuyện vô nghĩa thêm nữa, và ngay lập tức ra lệnh cho những người lính kết liễu Trương Minh Thành.
Hai người lính lập tức kéo ông ta đến phía trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp, một người lính khác đi theo đằng sau họ.
"Đoàng-----------"
Một tiếng súng vang lên, Trương Minh Thành bị bắn vào đằng sau đầu, và giống như những người khác, ông ta ngã gục xuống trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp.
Lúc này chỉ còn lại mình Tạ Ngọc Liên. Một bà lão phải chứng kiến cả con và cháu của mình chết ngay trước mặt, bà ta đau buồn và tuyệt vọng đến cùng cực.
"Tạ Ngọc Liên, bây giờ chẳng còn tội nhân nào nữa cả, đến lượt bà rồi đấy." Lê Uy Long lạnh lùng nói với bà Trương.
"Lê Uy Long, tôi chỉ là một bà già và tôi không phải mối đe dọa đối với cậu, xin hãy để tôi đi!" Mặc dù Tạ Ngọc Liên đã già khọm, nhưng bà ta vẫn rất sợ chết. Bà muốn sống thêm vài năm nữa trước khi qua bên kia thế giới. Vì vậy đã không ngừng cầu xin Lê Uy Long.
"Đúng là bà đã già, nhưng trái tim bà vẫn độc địa như rắn rết, là người cực kỳ tàn nhẫn. Trong số những người đã chết này, kẻ độc ác nhất chính là bà! Làm sao tôi có thể thả bà đi được?" Lê Uy Long cay đắng nói.