“Tôi tin mọi người đều biết tình hình hiện tại của Quốc vương Long quốc, bây giờ tôi sẽ nói về kế hoạch của tôi.”
Lê Vĩnh Thiên nói xong thì quay đầu hỏi Trương Minh Nguyệt: “Tổ trưởng Minh Nguyệt, người bạn kia của cô khi nào đến.”
“Tôi đã cho cấp dưới phát tín hiệu cho anh ta, thời gian cụ thể lúc nào tôi cũng không chắc, nhưng nếu anh ta nhìn thấy thì sẽ nhanh chóng đến tìm tôi.” Trương Minh Nguyệt không chắc mà nói.
“Hộ soái, chúng ta có nhiều người như vậy chắc là đủ rồi nhỉ?” Phạm Cương thấy Lê Vĩnh Thiên còn muốn tìm giúp đỡ, hơn nữa còn thông qua Trương Minh Nguyệt tìm người. Ngay cả Trương Minh Nguyệt cũng không chắc có thể liên hệ được với người nọ không, chắc chắn quan hệ cũng không quá thân.
Chuyện bí mật như thế lại để cho người không xác định tham gia, anh ấy có cảm giác vô cùng mạo hiểm.
Lê Vĩnh Thiên quay đầu nhìn Phạm Cương, Phạm Cương lập tức ý thức được mình lắm mồm, bởi vì chuyện anh ấy có thể nghĩ đến thì chắc chắn Lê Vĩnh Thiên đã nghĩ đến.
Phạm Cương lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, Lê Vĩnh Thiên cũng không hề giải thích với anh ấy.
“Lưu Đại Thông!” Lê Vĩnh Thiên điểm danh.
“Có!” Lưu Đại Thông đứng lên khỏi vị trí chào theo kiểu nhà binh. Theo bọn họ nghĩ, nơi này tương đương với phòng chỉ huy bộ đội.
“Lúc trước khi Đinh Điểu cùng tôi ứng chiến, anh cũng thấy rồi đúng không? Tiếp theo, anh giả thành dáng vẻ của ông ta, giả mạo thân phận của ông ta đi vào Long cung gặp Quốc vương Long quốc.”
Lê Vĩnh Thiên vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là Lưu Đại Thông, anh ấy còn chưa chuẩn bị xong tư tưởng.
“Hộ… Hộ soái, lúc đó tôi tập trung trị thương cho Triệu Đình Vũ và Lại Nhi, vốn không để ý đến Đinh Điểu, làm như thế không phải hơi qua loa sao. Ngộ nhỡ bị bọn họ nhận ra thì làm sao bây giờ?” Lưu Đại Thông cảm thấy rất áp lực mà nói.
Nhiệm vụ nguy hiểm thế nào anh ấy cũng không sợ, nhưng nhiệm vụ này liên quan đến an nguy của Quốc vương Long quốc, anh ấy sơ ý một chút có thể làm cho cả kế hoạch thất bại.
“Nếu biết nhiệm vụ lần này quan trọng, anh nhất định phải khiến bọn họ không nhận ra, anh hãy nhớ lại từng hành động của Đinh Điểu khi đó. Trong nhóm người này, chỉ có Đinh Điểu dễ dàng nhất tiếp cận Quốc vương Long quốc nhất, cho nên Đinh Điểu nhất định phải để anh đảm nhiệm.”
Lê Vĩnh Thiên đã nói đến mức này, Lưu Đại Thông biết nói gì nữa cũng không thể thay đổi quyết định của anh, vì thế bắt đầu cố gắng nhớ lại những hình ảnh liên quan đến Đinh Điểu.
Lưu Đại Thông làm quân nhân, dù cho ở đâu đều vô cùng nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh.
Cho dù lúc này không đặt lực chú ý lên một vài thứ, nhưng chỉ cần cẩn thận nhớ lại, những người và sự việc lúc đó không chú ý cũng có thể rõ mòn một ở trước mắt.
“Tổ trưởng Minh Nguyệt, cô có thể thông qua điện thoại nội bộ của Điện Bắc Đẩu mà có tư liệu cặn kẽ của mấy người này khôgn?” Lê Vĩnh Thiên cũng biết chỉ dựa vào chuyện nhìn mà muốn đóng giả một người thì vô cùng nguy hiểm, vì thế anh quay đầu lại hỏi Trương Minh Nguyệt.
“Chắc không thành vấn đề, tôi sẽ đi liên hệ bọn họ.” Trương Minh Nguyệt nói xong thì điện thoại đi ra ngoài.
“Phạm Cương!”
Phạm Cương đứng lên khỏi vị trí.
“Anh phụ trách giả mạo một người đệ tử của Đinh Điểu, cụ thể là người đệ tử nào thì chờ tổ trưởng Minh Nguyệt cầm tài liệu tới sẽ ghép với anh.”
“…” Phạm Cương nhìn Lưu Đại Thông một chút, anh ấy đường đường là tướng ba sao thế mà lại làm đồ đệ của quân y, anh ấy có cảm giác nhân tài không được trọng dụng.
“Sao, còn cảm thấy tủi thân à? Tôi cũng sẽ chọn một người trong ba người đệ tử của Đinh Điểu, tôi thấy hình thể của tôi và lão Năm tương đương, tôi chính là lão Năm.”
Lê Vĩnh Thiên nói xong, mới vừa rồi Lưu Đại Thông còn nở nụ cười đắc ý với Phạm Cương vội vàng đứng lên.
“Hộ soái, như vậy sao được. Anh giả mạo Đinh Điểu đi, tôi giả mạo lão Năm là được rồi.” Lưu Đại Thông vừa nghĩ tới thái độ lúc đó của Đinh Điểu đối với lão Năm, sau khi mình giả mạo Đinh Điểu phải dùng thái độ đó đối với Lê Vĩnh Thiên thì cảm thấy vô cùng chột dạ.