Long Thành Oán

Chương 34



“Thuốc điều chế xong rồi chứ?”

Chu Sa lấy từ trong bọc hành lý ra một vò sứ, nhẹ nhàng đặt lên bàn sách bằng gỗ cây du, rồi chậm rãi đi đến sau lưng cô nương nọ, cầm dây cột tóc màu ngọc bích từ bàn trang điểm lên, cẩn thận buộc tóc cho nàng.

“Ngươi nói xem, từng cái cây ngọn cỏ, ngay cả những điểm trang trí nhỏ nhặt ở nơi này có phải đều là chàng dụng tâm làm cho nàng ta?”

Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve nghịch hộp phấn tinh xảo trên bàn trang điểm, bàn tay trắng nõn giơ lên, chậm rãi lấy phấn son đỏ thắm trong hộp ra, nghiền nát giữa những ngón tay.

Như không để ý tới cô nương đang ngước mắt nhìn khuôn mặt bị mạn che khuất của mình qua lớp gương soi, tay nàng chợt khựng lại, rồi hất toàn bộ phấn son trên bàn xuống mặt đất.

Hộp phấn xoay tròn dưới đất mấy vòng, cuối cùng nằm trên mặt đất, bột phấn đỏ tươi tung tóe. Chu Sa bên cạnh không kiềm được mà thở dài, cúi người dọn dẹp đống bừa bộn dưới đất.

Cô nương nọ vuốt ve gò má mình qua lớp mạn che, đôi mắt sáng rực trong gương không toát ra nét cười dịu dàng thường ngày, mà lúc này chỉ có thù hận.

“Dung mạo thế này… Ha ha… Dung mạo thế này sao có thể giữ được lòng chàng đây?”

Chu Sa ngẩng đầu lên, không đành lòng nhìn nàng. Cuối cùng, không nhịn được mà bước tới, ôm lấy bờ vai mỏng manh của nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi. Tỷ tỷ, muội không muốn thấy tỷ tiếp tục chịu đau khổ nữa.”

Cô nương nọ nghe vậy như bị chạm vào vảy ngược, hất mạnh tay Chu Sa ra, quay đầu, giọng điệu không vui nói: “Ta không muốn… Ta không muốn… Vẫn chưa kết thúc, tất cả vẫn chưa kết thúc. Ta còn chưa có được lòng của chàng, vẫn chưa giết được tiện nhân kia… Tất cả vẫn chưa kết thúc.”

Trong lúc nói chuyện, cô nương nọ run rẩy mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra một bình sứ nhỏ. Kéo mạnh khăn che mặt xuống, để lộ da thịt be bét khiến người ta thấy mà giật mình. Đổ từ trong bình sứ ra một chút thuốc bột sẫm màu mà Chu Sa vừa mang tới, thoa loạn lên vết thương trên mặt. Một lúc sau, phần gồ ghề trên mặt khô lại, nứt ra, làn da như được tái sinh, dấu vết cũng mờ đi rất nhiều.

“Tỷ tỷ…” Chu Sa khẽ gọi, nhìn cô nương đang ngồi trước gương tỉ mỉ tô vẽ lông mày, một lúc sau, một khuôn mặt trắng trong không tỳ vết xuất hiện trong gương đồng. Nàng không nói gì thêm nữa, thu dọn son phấn vương vãi, rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Vẽ mặt người, vì tấm chân tình của ai?”

*

“Công tử, mấy ngày nay thời tiết không tốt, nếu lấy bùn này trát lò, đốt để nấu ngọc Lưu Ly, sợ rằng sản phẩm sẽ làm công tử thất vọng.”

Lão Trịnh lau mồ hôi trên trán, lại thêm củi vào bếp lò, nhìn công tử nhà mình, tuy ở cạnh lò lửa nóng rực, nhưng vẫn mặc trường bào màu tím chấm đất, không giống như mình, mặc áo ngắn vải thô, không câu nệ tiểu tiết.

Lâm Quân Hạo nhíu mày, nhìn cửa xưởng gốm đóng chặt cửa đến gió thổi không lọt, lấy tay áo che miệng, trong không khí đầy tia lửa và tro tàn từ lò nung bắn ra.

“Lão Trịnh, đừng có nói mấy lời vô dụng này với bản công tử nữa. Lão nói thẳng ra xem, rốt cuộc trong quyển bí kíp này có phương pháp nung ra được sứ trắng hay không?”

Lão Trịnh nhìn ánh lửa bùng lên, trong lòng không kiềm được mà thầm cười nhạo. Thật đúng là đương gia không biết gạo muối đắt. Bản thân lão là người đã nung đồ sứ hơn hai mươi năm, dù dùng sở học cả đời cũng chưa chắc có thể nung ra được sứ trắng, chỉ với vài trang bí kíp này mà có làm được, đứa trẻ này thật quá đề cao ông rồi.

“Công tử, không phải lão nô thoái thác, nhưng sứ trắng vốn không dễ nung, hơn nữa sứ trắng trong bản vẽ này trắng trong, tinh khiết như mỡ cừu, không chút tỳ vết. Trừ phi Lâm lão thái gia có thể mở lại lò đốt sứ, nếu không thật sự…”

Lâm Quân Hạo không kiên nhẫn cuộn bản vẽ lại, đặt xuống mặt bàn, phủi bụi dính trên vạt áo, liếc mắt nhìn vẻ mặt không tình nguyện của lão Trịnh, cao giọng nói: “Lần buôn bán này là với người có lai lịch lớn. Chính là người do đương kim Thánh Thượng phái tới. Bản thiếu gia không dễ gì mới tranh thủ được cơ hội này. Nếu lão Trịnh ông thật sự không làm được, vậy bản thiếu gia chỉ đành giao bản vẽ này cho Lạc gia đối diện đường, để bọn họ chiếm món hời này.”

Lão Trịnh nghe vậy, lại là Hoàng thượng yêu cầu, lập tức thầm tính toán được mất. Nếu có thể giành được cơ hội này, nghề gốm của Lâm gia Diêu Quang không phải càng nổi danh hơn trước hay sao?

Nghĩ vậy, trong lòng lão Trịnh không khỏi thay đổi cái nhìn về vị thiếu gia không chút thi thư lễ nghĩa này. Nhưng phương pháp nung sứ trắng thật sự rất hà khắc. “Nếu công tử có cách tìm lại được hai trang bí kíp bị mất, lão nô có thể gắng thử một lần.”

Lâm Quân Hạo không thể nói lại mà nhíu mày, cầm lại bức vẽ đã cuộn tròn đặt trên bàn, gõ gõ lên vai mình. “Được, vậy ông chuẩn bị những vật dụng cần thiết, chờ tin tức tốt của bản thiếu gia!”

Lão Trịnh nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo mỗi lúc một xa, không kiềm được lắc đầu “Thật đúng là một vị thiếu đương gia hấp tấp.”

*

Trên đường phố, trấn Vĩnh An.

Bạch Ngọc Đường dừng lại bên một quầy hàng hóa, trên sạp có bày một khóa Như Ý Đồng Tâm. Nghe truyền, khóa Như Ý như một món đồ chơi của đám trẻ, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Người bán hàng thấy vị công tử tuấn tú này có vẻ rất hứng thú với khóa Như Ý, không ngừng đùa nghịch trên tay, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một diệu kế: “Nếu công tử có thể mở được ổ khóa này, ta sẽ để công tử tùy ý chọn hai món đồ. Nếu ngài không giải được…”

“Với bản lĩnh của gia, có khóa nào mà gia không mở được chứ?” Bạch Ngọc Đường phấn chấn cầm sợi dây xích lên, cẩn thận quan sát.

Thì ra khóa Như Ý Đồng Tâm thú vị ở chỗ này. Nó gồm sợi dây chuyền xuyên qua hai cái chốt. Trên mỗi chốt đều có hai ổ khóa bằng đồng. Nếu dùng sức mà tháo sợi dây ra, cái chốt bên trái sẽ bị tác động mà làm lá sắt trên ổ khóa đóng chặt lại. Mà nếu như khéo léo tháo chốt bên trái ra, chốt ở bên phải sẽ chịu tác động, chốt chặt phần dây chuyền ở bên cạnh đến không thể dịch chuyển được.

Thứ này phải là người có tay nghề cao mới có thể làm được. Bạch Ngọc Đường quan sát thì thấy đúng là đồng tâm tương liên, vòng vòng gắn chặt, trái tim nghịch ngợm lại nổi lên.

“Ơ… Vị gia này chớ vội mạnh miệng. Nếu ngài không giải được, ngài phải mua cho ta hai món đồ nữa đó. Thế nào?” Người bán hàng mỉm cười, nhàn hạ nhìn vị công tử trước sạp hàng tay đang không ngừng chuyển động. Khóa này là gia truyền của nhà ông, bao nhiêu người đã từng thử nhưng đều không thể mở ra được. Biết đâu vị công tử tuấn tú này lại có duyên?

Bạch Ngọc Đường nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đồng ý với đề nghị của chủ sạp hàng. Tay cũng không ngừng, gẩy đi gẩy lại chốt khóa, tìm cách phá giải.

Từ nhỏ hắn đã đọc Kỳ Môn Độn Giáp, việc phá giải cơ quan mở khóa chỉ dễ dàng như ăn một bữa sáng. Nhưng hôm nay, nhìn thấy một ổ khóa có vẻ như đã có từ rất lâu, trên chốt đã hiện màu xanh. Trước đây hắn đã từng mở những ổ khóa còn khó khăn hơn, một ổ khóa Như Ý nho nhỏ thế này sao có thể làm hắn mất mặt? Nhưng hắn chọc đến làm gãy mấy thanh sắt, chốt khóa kia vẫn nằm in tại chỗ, không chút nhúc nhích, khiến hắn không khỏi hụt hơi.

Khi hắn nhận lấy một thanh sắt nữa từ tay người bàn hàng, nhắm chuẩn khe hở của lỗ khóa, chuẩn bị thử lại, một bàn tay lớn đột ngột duỗi tới, ấm áp trùm lên đầu ngón tay hơi lạnh của hắn, gẩy thanh sắt tới trước.

“Rắc!” Một tiếng vang nhỏ, khóa Như Ý vốn làm hắn đau đầu mở ra một cách đơn giản như vậy, rớt xuống sáp hàng, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Tay hắn bị bàn tay kia thuận tiện nắm chặt, kéo xuống bên hông. Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nam tử áo lam cười dịu dàng đứng bên cạnh.

Trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được mà thốt ra một câu: “Tiểu Miêu, sao ngươi mở ra nhanh như vậy?”

Triển Chiêu nhớ lại vẻ mặt chuyên chú phá giải khóa đồng trong tay của Bạch Ngọc Đường lúc mình mới tìm đến, rồi vẻ ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện. Nét mặt phong phú khiến trong lòng y dâng lên nỗi vui không biết tên.

“Có một chút nhầm lẫn, không tra ra được gì. Nhớ đến ngươi vẫn ở đây chờ, ta liền trở lại. Nào ngờ vừa nhấc mắt thì thấy Ngọc Đường ở đây, cho nên ta đi tới.”

Bạch Ngọc Đường thả ống tay áo vừa rồi xắn lên cho tiện hành động, liếc nhìn Triển Chiêu, rồi làm như không thèm để ý đến nữa, quay sang hỏi người bán hàng: “Ông chủ, ổ khóa này gia mở được rồi chứ?” Nói xong lắc lắc khóa Như Ý.

Người bán hàng mỉm cười nhìn sợi dây chuyền đã bật mở khóa đồng trong tay Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Đúng vậy. Ta nói lời giữ lời. Vị công tử này nhìn xem thích hai món đồ gì, cứ việc cầm đi.”

Người bán hàng vốn là một người hào phóng, bất kể lời nói hay hành động đều khiến Bạch Ngọc Đường khâm phục, đương nhiên cũng không nỡ ‘làm nhau đau’.

Nhưng nếu như không cầm thứ gì, chẳng phải rất có lỗi với cố gắng vừa rồi hay sao? Được rồi, mặc dù khóa được phá giải là vì có người quấy rối.

Ngón tay của hắn xoa môi mỏng, nhìn những món đồ muôn màu rực rỡ trên sạp hàng, dường như đang cân nhắc xem nên lấy hai món nào.

Triển Chiêu im lặng đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường gần ngay trước mặt, ngọt ngào trong lòng như sắp tràn ra ngoài.

Ngọc Đường mặc dù có lúc nghịch ngợm, nóng nảy, đối với người ngoài thì lạnh nhạt, nhưng tâm địa lại rất tốt. Là một người có dũng có mưu, khi thì hung ác, lúc lại lương thiện.

“Ngọc Đường không cần quá bận lòng chuyện này. Vừa rồi ta thấy ngươi hào hứng mở khóa đồng, chi bằng lấy món này đi.” Tay áo Triển Chiêu vung tới, cầm lấy ổ khóa trong tay Bạch Ngọc Đường, tỉ mỉ quan sát. Ổ khóa tuy không quá tinh xảo, nhưng cũng xem như đẹp đẽ. Nhìn sườn mặt lãnh đạm của Bạch Ngọc Đường, nịnh nọt hiến kế.

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, nhưng cũng không tranh cãi, chỉ ra vẻ như cân nhắc mà nhìn khóa đồng, môi khẽ nhếch: “Vậy ta lấy thứ này, những thứ khác không cần nữa.”

Người bán hàng nhìn hai vị công tử tuấn tú không được tự nhiên đối đáp, nụ cười trên mặt càng sâu, nhưng vẫn nói lời nên nói: “Cũng được. Ổ khóa này tên là khóa Đồng Tâm Như Ý, do tổ tiên ta truyền lại, nói rằng chỉ có người đồng lòng hữu duyên mới có thể mở ra. Ta thấy hai vị công tử thân thiết như vậy, không phải chính là người đồng lòng hữu duyên hay sao?”

Lời vừa dứt, thái độ của hai người hoàn toàn trái ngược. Ý cười trên mặt Triển Chiêu càng sâu, cất khóa đồng vào trong tay áo Bạch Ngọc Đường, hành lễ với người bán hàng, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ lời chúc tốt lành của ông chủ, cảm tạ vì đã từ bỏ thứ mình yêu thích.”

Bạch Ngọc Đường lại hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, cũng chẳng để tâm những lời khách sáo của Triển Chiêu, kéo Triển Chiêu rời đi.

Người đến người đi, liễu bay theo gió, không ai để ý bàn tay của hai người vẫn nắm chặt không buông. Tay Triển Chiêu được ngón tay lành lạnh của Bạch Ngọc Đường trùm lấy, lại không để ý khóe miệng lạnh nhạt của hắn nhếch thành đường cong.

Liễu bay trong gió khắp thành, Vĩnh An tay cầm quấn quít.

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv