“Triển đại ca… Triển đại ca…” Tần Tử Câm dùng thân hình mảnh mai của mình, dốc hết sức nâng thân thể cao lớn của Triển Chiêu lên.
Độ nóng từ da thịt của Triển Chiêu truyền qua lớp y phục có chút mỏng manh của nàng, hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng. Nàng lo sợ đưa tay lên xem nhiệt độ trên trán của Triển Chiêu, quả nhiên nóng bỏng.
Ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo, ngước mắt nhìn sắc mặt của Triển Chiêu, khuôn mặt vốn tái nhợt, không chút huyết sắc lúc này hơi chuyển màu xanh đen, nàng có chút không dám tin mà hai mắt mở lớn.
Đôi môi khẽ mở, bước chân cũng nhanh hơn.
Triển Chiêu như không chịu được xóc nảy, còn chưa tới quán trọ đã phun ra một ngụm máu đen, dọa cho Tần Tử Câm đứng sững lại.
Phải làm sao đây? Nếu như chậm trễ loại bỏ độc tố…
Tần Tử Câm cố sức nâng Triển Chiêu lên vai, ngước mắt nhìn người qua đường đang chỉ trỏ, khẽ cắn môi dưới đến trắng bệch. Nơi này còn cách quán trọ mà Triển đại ca nhắc tới một dặm đường, nếu cứ thế này mà đưa huynh ấy tới quán trọ đó, sợ này Triển đại ca sẽ phát độc mà chết. Việc cấp bách bây giờ là tìm một nơi để loại bỏ độc tố cho huynh ấy trước đã.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, một bức mành của y quán cách đó không xa thu hút sự chú ý của nàng. Nàng cúi đầu nhìn Triển Chiêu vì đau đớn mà lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói: “Triển đại ca, huynh gắng thêm chút nữa… Huynh sắp được cứu rồi.”
Triển Chiêu như nghe được lời nàng nói, lông mày buông lỏng, đôi môi khô nứt mấp máy, không biết là đang nói gì. Tần Tử Câm ghé tai lại sát môi y, loáng thoáng nghe được hai chữ ‘Ngọc Đường’. Nàng không quá kinh ngạc hay nghi hoặc, chỉ là khóe môi nhẹ nâng thành nụ cười chua xót. Cũng không để ý đến ánh mắt hoặc khinh ghét, hoặc xem kịch vui của người trên phố, gắng sức dìu Triển Chiêu đi tiếp.
*
Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ hận bản thân không biết bơi như lúc này. Nhìn cảnh đêm trên hai bờ sông không ngừng biến đổi, hắn lại không chút tâm trạng thưởng thức, trong lòng sốt sắng nhớ mong người nọ.
Hắn vén màn trúc trên thuyền nhỏ, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ. Hắn thật sự mong ngóng được lập tức nhìn thấy Triển Chiêu. Có một số việc, một vài suy nghĩ, vốn dĩ ngay từ đầu hắn không muốn đi tìm đáp án, cho nên hôm nay mới tổn thương như vậy, mới dằn vặt, đau khổ như thế.
Lòng hắn buồn khổ, nhưng lòng y càng buồn khổ hơn.
Mà vào lúc này, tất cả những chuyện đã qua cùng với con gió đêm hiếm khi thổi tới, đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng. Giày trắng một khi đã nhiễm bẩn, dù hắn có lau đi thế nào, kết quả cũng chỉ là càng bẩn hơn mà thôi.
Nếu hắn vẫn như trước kia, không ngừng chối từ, đẩy xa, nếu Triển Chiêu vẫn để mặc hắn trở mặt, để mặc hắn bất chấp cảm nhận của y mà làm tổn thương y, chịu đựng thương tích đầy mình, hắn sao có thể tiếp tục nhẫn tâm?
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà chỉ nghĩ làm sao để phủi sạch quan hệ với Triển Chiêu, làm sao thể y thay đổi suy nghĩ, làm thế nào mới giúp y không bị ngàn người chỉ trỏ, lại hoàn toàn bỏ qua cảm nhận của y.
Hắn vốn chỉ mong một mình chịu tổn thương, đến cuối cùng lại khiến cả hai cùng đau khổ.
Nghĩ tới đây, lòng Bạch Ngọc Đường tựa như một hồ nước lặng bị ném một hòn đá lớn, mỗi lúc một xao động, mỗi lúc một phức tạp, không cách nào ngăn mình nghĩ đông nghĩ tây.
Cũng vì nghĩ quá nhiều, đầu hắn lại bắt đầu nặng trịch, đau đớn, bất đắc dĩ phất tay, vừa định gọi nhà đò lái thuyền vững vàng một chút, trái tim nơi ngực trái lại càng đập mạnh, bất an trong lòng hắn càng tăng.
Hắn đứng bật dậy, tới bàn trà tự rót cho mình tách trà lạnh, một hơi uống sạch. Nhìn tách trà trong tay, hắn nói với nhà đò đang giơ cao cành trúc trước mũi thuyền, “Ông lão, có thể nhanh hơn chút nữa không? Tại hạ đang có việc gấp.”
Ngoài mũi thuyền vang lên tiếng thở dài tưởng như không nghe được của người lái thuyền, đồng thời tiếng nói hiền từ của ông lão già nua truyền vào tai hắn: “Công tử, không phải là lão không nhanh tay. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, lão không dám đi quá nhanh. Nếu như đụng phải đá ngầm, rất có thể sẽ bị… lật thuyền đó.”
Bạch Ngọc Đường siết chặt tách trà, tầm mắt theo lời của người lái thuyền nhìn ra khung cảnh tưởng như là rặng cây đẹp không lời nào tả siết, nhưng thực chất lại là đá ngầm xếp thành, cuối cùng rót thêm cho mình một tách trà khác. Việc lúc này hắn có thể làm chỉ có chờ đợi mà thôi.
*
Lão Lưu vươn vai, đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt. Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ dồn dập.
“Sư phụ… Sư phụ… Không hay rồi, phòng chứa thi thể đã xảy ra chuyện.”
Lão Lưu nhíu mày, lấy khăn lau nước trên tay, bước tới cửa, mở ra. Tia nắng lung linh bên ngoài làm ông bị chói mắt. Ông nheo mắt lại, quả nhiên dưới ánh mặt trời là đồ đệ Giả Tam mặt mũi đầy kinh hãi.
Tiện tay quơ lấy tẩu thuốc bất ly thân, gõ lên cái đầu trước cửa một cái. “Hấp tấp cái gì! Mau nói xem đã xảy ra chuyện gì.”
Giả Tam xoa cái trán bị tẩu thuốc gõ cho đỏ lên: “Thi thể nữ nhân trong phòng chứa thi thể mới chuyển tới mấy ngày trước đã thay đổi rồi.”
Lão Lưu nghe vậy nhướn mày, nghi hoặc nhìn Giả Tam, lạnh lùng nói “Thi thể thay đổi? Ngươi chớ nói bậy!”
“Tôi nào dám nói đùa kiểu này. Sáng nay tôi tới đó xem thì thấy vậy, sư phụ tới đó xem sao.” Giả Tam chỉ hướng phòng chứa thi thể, tỏ vẻ những lời mình nói đều là sự thật.
Lão Lưu vuốt chòm râu bạc thưa thớt dưới cằm, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn theo Giả Tam chưa hết kinh hãi đến phòng chứa thi thể.
Phòng chứa thi thể vẫn toát ra khí lạnh khiến người ta phát run như cũ, lúc lão Lưu tới, mấy đồng sự của ông đã đang vây quanh thi thể chưa rõ lai lịch kia.
Thi thể này vẫn là thi thể cũ, từ trang phục trên thi thể có thể thấy được điều này. Nhưng thường thi thể bị chết đuối, qua thời gian sẽ trương lên, rồi phân hủy thành thi thủy hư thối.
Nhưng thi thể này… toàn thân khô quắt, da thịt như dính vào xương cốt, hoàn toàn không nhận ra đây là người mới chết, trên thi thể dường như không còn một chút máu nào. Theo kinh nghiệm nhập liệm nhiều năm, lão Lưu thấy thi thể này tựa như bị hút hết máu vậy.
Nghĩ đến đây, nhìn hình dạng đáng sợ của thi thể, ông không khỏi lạnh run người. Rốt cuộc là thù hận sâu đến mức nào mà sau khi người ta chết còn muốn hút hết máu của nàng? Thủ đoạn thật quá độc ác.
“Mau thiêu thi thể này đi, tránh dẫn đến chuyện kỳ quái.” Lão Lưu phất tay, đắp chiếu lại, sai người mau chóng thiêu hủy.
Nhìn lửa cháy hừng hực trên mảng đất trống, lão Lưu hít sâu một hơi, trong lòng thầm mong mình không gặp phải chuyện đáng sợ thế này nữa.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
*
Quán trọ Duyệt Lai
“Khách quan, vị khách quan thuê phòng cùng ngài chưa trở lại. Ngài có hỏi nữa, tiểu nhân cũng chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi…”
Bạch Ngọc Đường mặt lạnh đi ra ngoài quán trọ, ngẩng đầu nhìn mấy chữ vàng lớn treo cạnh cửa. Lòng hắn bất an, sợ hãi, hoảng hốt, còn có linh cảm chẳng lành… Không có lửa thì làm sao có khói!
Nhưng mà có lo lắng, nóng vội cũng vô ích. Giờ hắn biết đi đâu để tìm Triển Chiêu đây?
Hắn mờ mịt cất bước trên đường, suy nghĩ không biết đã bay đến phương nào.
“Này, này, ta nhìn thấy tiểu thư Tần gia đỡ một nam nhân áo lam vào y quán…”
“Lại là một nam nhân? Ngươi không nhìn nhầm đấy chứ? Không phải là thiếu gia Tần gia hay là thiếu đương gia Lâm gia trấn Diêu Quang đấy chứ?”
“Nào có nhìn nhầm? Đúng là một nam nhân áo lam, vô cùng anh tuấn. Ngươi nói xem đó có phải là một tình nhân khác của tiểu thư Tần gia không?”
“Nào phải tình nhân. Theo ta thấy không chừng là bị tiểu thư Tần gia quyến rũ thì có. Người kia anh tuấn như vậy mà.”
“Khoan hãy nói thế… Nhìn sắc mặt nam tử kia trắng bệch, lại còn vào y quán, phải chăng là đang lúc cùng với tiểu thư Tần gia mà… ngựa mất móng trước? Ha ha ha…”
Những lời nói ô uế như có như không bay vào trong tai Bạch Ngọc Đường, hắn bắt được vài từ mấu chốt trong lời của họ. Tiểu thư Tần gia, nam tử áo lam…
Nam tử áo lam, tướng mạo anh tuấn, lại thân thiết với tiểu thư Tần gia, lẽ nào là y?
Nếu đã biết hiện tại y đang ở cùng Tần Tử Câm, như vậy chỉ cần biết Tần Tử Câm đang ở đâu là được rồi.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nghe lén xem Tần Tử Câm và Triển Chiêu lúc này đang ở nơi nào, lại nghe thấy những lời xấu xa này. Vẻ mặt hắn trầm xuống, ánh mắt như có như không liếc nhìn gã đàn ông đang nói.
“Á… Ôi… Ai ném đá thế?” Gã đàn ông đột nhiên che miệng, rồi nhổ ra một cục đá dính máu, nhìn người qua đường tới lui xung quanh, như muốn tìm kẻ gây chuyện.
“Nhãi con khốn kiếp nào dám ám toán gia gia, lăn ra đây cho ông.. Á…” Lời chửi rủa còn chưa dứt, một cục đá nữa lại bắn lên đầu gã. Gã ôm trán, nhặt cục đá dưới đất lên.
Cục đá được bao ngoài bằng một tờ giấy, gã đàn ông mở ra xem, thấy trên tờ giấy có mấy chữ rồng bay phượng múa: “Miệng chó lở loét cũng xứng xưng gia gia, nực cười, nực cười.”
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười lạnh, làm như vô ý lướt qua phía sau gã đàn ông kia, hừ lạnh một tiếng, bước chân quẹo vào một góc đường.
Hỏi mấy người, Bạch Ngọc Đường mới tìm được y quán kia. Mấy chữ trên cửa y quán đập vào mắt hắn đau đớn, vào y quán chỉ có thể là vì bị bệnh hoặc bị thương.
Huống hồ nghe đám người kia bàn tán, có vẻ như là Triển Chiêu bị thương rồi được Tần Tử Câm cứu. Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường càng thêm bất an, nghĩ đến trước đó tim mình đập nhanh dữ dội, hắn sờ lên ngực, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Mi đang muốn nói cho ta biết y gặp nạn sao?
Mùi thuốc trong y quán luôn làm hắn khó chịu. Trong trí nhớ, mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc đắng đều đi cùng với vết thương đau đớn đến chết lặng, cho nên chỉ cần gặp chuyện phải đụng đến thuốc, hắn đều thấy xui xẻo.
Được lão lang trung trong y quán chỉ đường, Bạch Ngọc Đường chạy vào hậu viện, cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Tử Câm đang mài thuốc.
Thấy Tần Tử Câm không hao tổn gì, suy đoán của Bạch Ngọc Đường trước đó cuối cùng cũng được chứng thực.
Hắn đi tới, cầm lấy thảo dược Tần Tử Câm đang chuẩn bị cho vào cối nghiền nát, đưa lên mũi hít hà, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Tử Câm đã dừng tay, ngước mắt nhìn mình.
“Kim tiền thảo… Hoàng cầm… Y trúng độc?”(1) Bạch Ngọc Đường nhìn các loại dược liệu dùng để giải độc, tiêu sưng trong tay Tần Tử Câm, run giọng hỏi, lông mày cũng nhíu chặt.
Tần Tử Câm cúi đầu, thu dược liệu lại, lặng lẽ đặt thuốc đã nghiền xong vào tay Bạch Ngọc Đường: “Triển đại ca… vì cứu muội mà trúng độc.”
Lời nói tuy bình tĩnh nhưng bàn tay đưa thuốc run run đã bán đứng cảm xúc của nàng. Ngón trỏ nàng nhẹ vuốt nụ hoa trên thảo dược, giọng điệu đầy áy náy và đau lòng: “Độc này rất mạnh… Trong tay muội không có đủ dược liệu, tạm thời không thể trị tận gốc, chỉ đành dùng trước những thảo dược này, ngăn độc lan rộng, sau đó về phòng thuốc trong nhà để điều chế thuốc giải.”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy thì hoảng hốt, bàn tay rủ bên người nắm chặt, sức lực lớn đến mức muốn găm sâu móng tay vào lòng bàn tay, mắt không chớp nhìn gian phòng phía bên phải.
Tần Tử Câm ngước mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nhét thuốc đã nghiền xong vào tay áo của Bạch Ngọc Đường, nhẹ bước chân đi. Lúc đến cửa viện, nàng khẽ nói với nam tử bạch y vẫn đứng đó không bước vào phòng: “Muội về trước, điều chế thuốc giải xong sẽ sai Tiểu Ly đưa tới. Bạch đại ca, Triển đại ca là một nam tử rất tốt, đời này người huynh ấy yêu chỉ có mình huynh… Huynh… huynh hãy đối xử thật tốt với Triển đại ca.”
Cửa vừa mở ra, mùi thuốc nồng nặc lập tức đập vào mũi. Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn chiếc giường bị màn che khuất.
Hắn hít sâu một hơi, sờ bình sứ trong tay áo, cảm nhận cảm giác lành lạnh, trơn mượt, cắn môi mỏng, đưa tay xốc màn lên.
Tuy đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy Triển Chiêu nằm đó, trái tim hắn vẫn đau đớn kịch liệt.
Y tiều tụy nằm đó, tái nhợt nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, không chút sức sống…
Khuôn mặt Triển Chiêu tái nhợt gần như trong suốt không ngừng phóng lớn trước mắt Bạch Ngọc Đường, chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.
Bạch Ngọc Đường khẽ khàng ngồi xuống bên giường, tay phải nắm lấy bàn tay đặt ngoài lớp chăn của y, tay trái nhẹ gạt áo lót trên người y, để lộ ra vết thương trên vai phải.
Trên phần vai đỏ ửng lộ ra một đầu tiêu sắt, vùng da xung quanh trông vô cùng đáng sợ. Miệng vết thương rỉ ra máu đen, xem ra là đã trúng kịch độc.
Tay trái Bạch Ngọc Đường khẽ run, chậm rãi sờ quanh tiêu sắt. Tay vận nội lực, rút tiêu sắt ghê người kia ra.
“Keng…” Cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, Triển Chiêu nằm trên người đau đến giãy dụa thân thể, khóe môi tràn máu tươi, nhưng vẫn không tỉnh lại. Bạch Ngọc Đường nhìn y không chớp mắt, một tay cầm mảnh vải trắng trên bàn nhỏ cạnh giường, động tác nhẹ nhàng băng bó vết thương.
“Mèo ngốc… Nếu như ngươi muốn biết đáp án của ta, thì mau tỉnh lại đi… Nếu không…” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, buồn bực mắng. Tay trái dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của Triển Chiêu, vạt áo bào trắng chẳng hiểu sao lại ẩm ướt.
Hai cánh tay đặt trên tấm chăn, mười ngón tay đan chặt, không sao tách rời.
Tác giả chú thích:
(1) Ta chỉ biết hai bị thuốc này dùng để thanh nhiệt, giải độc, nhưng trình độ kém cỏi chỉ biết đến thế mà thôi. Bình thường dùng những vị thuốc nào để giải độc, ta cũng không rõ lắm ha ha.
- -----oOo------