Cao Quế Hoa bưng lên được bày trong chiếc đĩa sứ men xanh tinh xảo, chín miếng bánh hình hoa màu vàng nhạt theo thứ tự được sắp xếp thành hình cánh hoa, có thể thấy được sự dụng công của người làm bánh. Tiện tay cầm lên một miếng, mùi thơm ngọt của hoa quế quẩn quanh cánh mũi không tan, khiến người ta không nỡ buông tay.
Bạch Ngọc Đường cầm miếng cao Quế Hoa, hít hà mùi thơm rồi cắn một miếng, cảm nhận hương vị, giữa môi răng đầy mùi hương thơm ngát, thật muốn ăn mãi không thôi.
Tiểu nhị hơi khom người đứng bên cạnh lo lắng xoắn góc áo, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên vị khách quan đang thưởng thức món bánh, chỉ sợ có điều gì xấu xảy đến.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nhấm nuốt, lại đưa cả miếng cao Quế Hoa còn lại vào miệng, cuối cùng nhấp một ngụm trà. Uống cạn chén trà, cười nói: “Cao Quế Hoa này phối hợp với trà xanh của ngươi, miệng lưu hương thơm, thật lâu không tan, làm người ta rất thích.”
Tiểu nhị lúc này mới thở phào một hơi, chỉnh lại vạt áo bị vò hơi nhàu của mình, “Đương nhiên rồi, bảng hiệu của quán chúng tôi dựa vào cao Quế Hoa phối hợp cùng trà xanh này đó. Vị ngọt ngán của cao Quế Hoa sau khi được nước trà rửa trôi, vị ngọt giảm bớt, mùi thơm càng đậm. Không ít thực khách chỉ cảm thấy cao Quế Hoa quá ngọt, lại không biết hai thứ này kết hợp với nhau càng thêm phong vị.”
Bạch Ngọc Đường cầm chén trà sứ Thanh Hoa lên quan sát, đôi mắt khẽ chuyển, làm như thuận miệng hỏi: “Cao Quế Hoa này của ngươi hương vị không tệ, mùi thơm cũng rất đặc biệt, trong nguyên liệu có cho thêm hương mao (chính là cây sả ạ) không?”
Tiểu nhị vỗ tay nói: “Vị gia này là người trong nghề sao?” Nói đến đây nhìn quanh bốn phía, giọng nhỏ như mèo nói tiếp, “Hương mao mà nguyên liệu đặc biệt làm cao Quế Hoa của bổn tiệm, mũi của Gia thật tinh thường, mới nếm thử một miếng đã có thể nhận ra. Tiểu nhân bội phục!”
Bạch Ngọc Đường không đáp, đầu ngón tay gõ nhẹ lên hình hoa trên chén trà. Tiểu nhị thấy vậy, chỉ vào chén sứ hỏi: “Gia, ngài cũng thích hoa văn trên chén sứ này sao?” Thấy Bạch Ngọc Đường nhướn mày tỏ vẻ hứng thú, tiểu nhị nói tiếp: “Chén sứ này là sản phẩm của Lâm gia trên trấn Diêu Quang (1), đồ sứ của Lâm gia được cả vùng Giang Nam này ưa chuộng, trước kia đã từng là cống phẩm…”
Bạch Ngọc Đường không thể phủ nhận điều này, nhìn màu men và hoa văn trên chén sứ, đích thực là thượng phẩm. Tiểu nhị đợi một lúc lâu không thấy hắn sai bảo gì thêm, cho rằng vị gia này thấy mình phiền nên không nhiều lời nữa, chào một tiếng rồi nhanh nhẹn lui xuống.
Nhìn chén trà trong tay, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới bức thư được bồ câu đưa tới, liền không quan tâm nữa mà đặt chén trà xuống bàn, tầm mắt chuyển xuống đám người ồn ào náo nhiệt dưới lầu, trong đầu xác định rõ ràng mục tiêu.
Không biết con mèo kia đang làm gì? Vừa nghĩ như vậy, đôi mắt tinh tường của hắn chợt nhìn thấy lam y nổi bật giữa dòng người. Xem ra ông trời rất để tâm đến hắn, nghĩ gì ứng nấy. Người áo lam kia dường như cảm nhận được, quay phắt đầu lại, tầm mắt chạm nhau, hắn theo bản năng nở nụ cười xán lạn: “Mèo…”
Lời còn chưa ra hết khỏi miệng, tiếng nhắc nhở ‘trời không dung’ đột nhiên vang lên trong đầu, hắn đột ngột khựng lại, nụ cười cũng biến mất.
Hắn thu ánh mắt, xoay mặt uống cạn chén trà lạnh, hắn không thể quay đầu, quay đầu chính là vạn kiếp bất phục.
Bỗng nhìn lại, chớ quay đầu, ba năm tương tư giấu tim sầu.(2)
“Gia, dưới lầu có người tìm ngài…” Tiểu nhị từ cầu thang thò đầu lên, cao giọng nói.
Bạch Ngọc Đường cầm một miếng cao Quế Hoa, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn màu xanh nhạt, cẩn thận gói lại, cất vào trong tay áo, đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu. Trước lúc xoay người còn làm như lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía ngoài, mất mát phát hiện bóng lam kia đã không thấy đâu nữa rồi.
*
Triển Chiêu cảm thấy nhất định là mình đã già, mắt có vấn đề, nếu không sao y lại thấy người nọ cười xán lạn với mình như vậy?
Quả nhiên y vừa chớp mắt, bạch y ngồi trên lầu của quán trà vẫn là dáng vẻ thong dong lãnh đạm như trước, chậm rãi thưởng thức trà.
Dáng vẻ phóng khoáng cười lớn, nụ cười lạnh cao ngạo của người nọ lần lượt lướt qua đầu y, y ngước mắt nhìn lên bầu trời bao la vạn dặm không mây, gần đây chúng ta là thế nào?
Y cúi đầu nhìn tay phải, bàn tay này, bàn tay cầm kiếm Cự Khuyết có thể vung ra sát chiêu chế địch, cũng có thể bảo vệ thanh thiên an toàn, nhưng lại không thể nắm lấy hạnh phúc gần trong gang tấc…
Y lắc lắc đầu, cố gắng khắc chế không để tầm mắt đảo lên nhìn thân ảnh màu trắng kia, cười nhẹ xoay người, vượt qua dòng người, đi về hướng trong trí nhớ.
*
Bạch Ngọc Đường lẳng lặng đi sau lưng y, không nhanh không chậm bước. Y đang chờ hắn mở miệng, mà hắn muốn xem y có thể nhịn đến khi nào.
Người đi phía trước cuối cùng không nhịn nổi nữa mà dừng chân, xoay người trừng mắt nhìn hắn: “Bạch Ngọc Đường, huynh đừng có thừa nước đục thả câu! Mau nói cho ta biết, huynh phát hiện ra gì rồi?”
Bạch Ngọc Đường ‘roẹt’ một tiếng mở chiếc quạt tùy thân của mình ra, phe phẩy mấy cái, trêu chọc: “Lâm huynh cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao?”
Lâm Quân Hạo đã sớm hiểu tính nết của Bạch Ngọc Đường, cũng không giận, chỉ bước tới vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Đừng chọc ta nữa, nói vào chuyện chính đi.”
Bạch Ngọc Đường thấy y nghiêm túc, không tiếp tục cợt nhả nữa, thu lại nụ cười bất cần, kéo Lâm Quân Hạo vào trong hẻm nhỏ không người, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn được gói lại cẩn thận, đưa cho Lâm Quân Hạo.
Lâm Quân Hạo nghi hoặc nhận lấy, cẩn thận mở ra, đập vào mắt là chút bột màu vàng xanh, y không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi của y, khinh thường cười xì một tiếng: “Yên tâm, không phải độc tố gì đâu, chỉ là bột bánh thôi.”
Lâm Quân Hạo nhíu mày, bán tín bán nghi dùng ngón trỏ quệt một chút đưa lên miệng nếm, quả nhiên đúng như Bạch Ngọc Đường nói, giữa răng môi chậm rãi tản ra vị ngọt thơm.
Nhưng Bạch Ngọc Đường đưa bánh cho y là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đang trêu chọc y?
Bạch Ngọc Đường như hiểu được suy nghĩ của y, hừ nhẹ: “Trong bánh này có hương mao, huynh không nếm ra sao?”
Lâm Quân Hạo lại nếm thêm một chút, lần này không lướt qua mà cẩn thận nhấm nháp, phân biết mùi vị: “Đúng là không chú ý đến. Trong vị ngọt có mùi thơm nhạt, nhưng mà Bạch huynh, hương mao này…”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ôm trán, than khẽ: “Còn nói huynh cái gì cũng biết! Hương mao này là thuốc dẫn mạn xạ hương…”
Lâm Quân Hạo sửng sốt, nhìn bột bánh trong chiếc khăn, mùi hương quen thuộc như vậy, sao y lại không nhận ra đây chính là mùi vị của cao Quế Hoa mà ngày đó y mời Tần Tử Câm thưởng thức?
Bất kể y chối bỏ thế nào, sự việc không may xảy ra cũng có một phần nguyên nhân do y, là y vô ý mới dẫn đến tình huống hiện tại. Trong lòng y đủ loại cảm xúc hồn độn.
Tâm trạng Bạch Ngọc Đường luôn không được tốt, giờ nhìn vẻ mặt ảm đạm, mất hết hy vọng này của Lâm Quân Hạo, trong lòng hắn càng thêm khó chịu. Hắn đột nhiên không muốn ở lại trấn nhỏ nhìn bề ngoài có vẻ bình yên này nữa. Quá bình yên, quá đơn thuần, ngược lại khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Ở trấn Vĩnh An nhỏ bé, tầm thường này, hắn lần đầu tiên nhìn rõ trái tim mờ mịt suốt hai năm nay của mình, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, trấn nhỏ này lại cho hắn thấy phần tình cảm đó là sai trái, còn là không theo luân thường đạo lý.
Dù phía trước là gió tanh mưa máu, dù là núi đao biển lửa, Cẩm Mao Thử hắn quyết không lùi bước. Dù là mênh mông vô tận, dù là kết thúc không có hậu, hắn dù nghiến răng nghiến lợi cũng tuyệt không một câu oán hận. Nhưng để Triển Chiêu chịu đựng cùng hắn, hắn lại không nắm chắc. Hắn cảm thấy sợ hãi, sợ Triển Chiêu giữa đường từ bỏ, để lại một mình hắn.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường bị cảm xúc mang tên sợ hãi dọa, nỗi sợ hãi thế này, đã bao lâu hắn không có rồi?
Trong lòng nghĩ như vậy, thái độ càng mất tự nhiên. Lâm Quân Hạo ở bên cạnh đã lấy lại tinh thần, thấy Bạch Ngọc Đường không còn sức sống như ngày thường, trầm mặc đứng đó, trên người toát ra nỗi bi thương.
Lâm Quân Hạo thấy dáng vẻ hắn rất giống mình mấy ngày trước, thầm thở dài: “Thế gian đầy rẫy người si tình, nhưng đến cả hiệp khách bạch y phong lưu đa tình này cũng khổ sở vì tình như thế.”
Nghĩ đến đây, y đột nhiên bật cười thành tiếng. Y ngàn suy vạn tính lại đưa đến một đáp án, mà đáp án này lại cho y thấy một mảnh chân tình.
“Bạch huynh, tiểu sinh lại hỏi huynh một việc… Nếu trái tim hướng về một nơi trao đi không được, bỏ lại không đành thì nên làm sao để lấy về?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua bóng cây nhìn lên đôi chim yến bay dưới ánh mặt trời mỗi lúc một xa, chậm rãi đáp: “Tìm không được, làm không muốn, bỏ không đành…”
*
Trên đường Bách Hoa thôn Kiệt, một vị hiệp khách mặc trường bào màu lam, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú đứng dưới cây hòe cổ thụ trước thôn.
Đám trẻ con đang chơi đùa tò mò nhìn vị khách lạ ngẩn người ngắm hoa hòe trắng trên cây. Một đứa trong đám bị bạn bè đẩy tới, đánh bạo bước lại, cất giọng trẻ con trong trẻo: “Đại ca ca, huynh lạc đường sao?”
Đứa nhỏ này mặc áo thô màu vàng nhạt, bím tóc buộc cao, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, đôi mắt đen sáng trong nhìn y, đáng yêu vô cùng.
Y ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa nhỏ, nhìn hoa hòe tinh khiết như bạch y, trong lòng đột nhiên như cảm ứng được, tầm mắt vừa chuyển, đúng lúc nhìn thấy đôi chim yến chao lượn trên ngọn núi phía xa. Y cười dịu dàng: “Không có, đại ca chỉ đang nhớ tới một người mà thôi…”
Tác giả chú thích:
(1) Trấn Diêu Quang là một trấn nhỏ giáp trấn Vĩnh An (ngày này là thành phố Lạc Dương), nay đổi tên thành Diêu Quan, là trấn thuộc vùng Thường Châu, chuyên chế tác đồ sứ thời Minh triều Chu Nguyên Chương. Tống Triều có hay không tạm thời tác giả chưa tìm được lịch sử kiểm chứng.
(2) Bỗng nhìn lại, chớ quay đầu, ba năm tương tư giấu tim sầu.
Tác giả vụng về sáng tác, ý là Triển Chiêu bỗng nhiên quay đầu trông thấy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại không muốn đối mặt. Ba năm tương tư mến mộ chỉ là nỗi sầu khổ trong lòng y mà thôi.
- -----oOo------