Nghe thấy câu này của anh Tư, Lưu Tam và Tiết Minh nhìn nhau rồi uống hết ly trà trước mặt, sau đó chào tạm biệt rời khỏi.
Hai người đi rồi, anh Tư dừng động tác pha trà trong tay, thở dài một hơi.
Anh ta biết lần này mình nông nổi quá, nhưng anh ta không thể nhìn Liễu Thanh Mi thân mật với người khác, huống hồ gì Liễu Thanh Mi còn lén lút đến biệt thự của Diệp Phàm dùng bữa, không ai biết khi hắn ta nhận được tin đã đập nát cả phòng.
Liễu Thanh Mi là của hắn ta, nhất định là của hắn ta.
"Cung đại thiếu gia, chút thất bại nho nhỏ như vậy đã khiến anh lùi bước rồi sao? Đây không phải là tác phong của Cung đại thiếu gia anh."
Giọng nói quyến rũ kèm theo làn gió thơm lọt vào trà, mắt anh Tư khẽ nâng, nhìn bóng người xinh đẹp ngồi trước mặt mình, mặt không chút thay đổi nói: "Chuyện của tôi vẫn chưa tới lượt cô xen vào."
"Sau đó nhìn anh và Diệp Phàm từng bước một, đấu đến anh chết tôi sống hả?"
Người đi tới mỉm cười, vươn tay cầm bộ dụng cụ uống trà của anh Tư, bắt đầu thành thạo pha trà.
Nhưng anh Tư lại không có tâm trạng thưởng thức, bực bội nói: "Trần Mị Nhi, cô đừng lãng phí tâm tư vào tôi nữa."
Động tác trong tay Trần Mị Nhi khựng lại, sau đó lại cười: "Cung đại thiếu gia, anh đừng tự mình đa tình, Trần Mị Nhi tôi làm việc không cần anh dạy."
"Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì?" Anh Tư càng phiền não hơn.
"Tâm trạng anh như vậy, không tiện để chúng ta trò chuyện." Trần Mị Nhi cười quyến rũ, sau đó châm trà ngon đã pha xong cho anh Tư, thấp giọng nói: "Chuyện của Diệp Phàm là do cấp cao trên quân đội ra tay, đều là cấp cao mà các anh không động đến được, vì vậy anh chịu thiệt là chắc chắn."
"Vậy thì sao?"
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng sợ đối thủ mạnh, cho tới bây giờ, đối thủ chết trong tay hắn ta chẳng biết là bao nhiêu.
"Tôi tới không phải để khuyên anh đừng đối địch với Diệp Phàm, cũng không phải khuyên anh từ bỏ Liễu Thanh Mi." Trần Mị Nhi thản nhiên nói.
Trong lòng anh Tư hồi hộp, không nói lời nào, trừng mắt nhìn Trần Mị Nhi.
Trần Mị Nhi vươn vai một cái, lười biếng bảo: "Tôi chuẩn bị sang chỗ Diệp Phàm thử vận may, nói không chừng anh ta chính là chân mệnh thiên tử của tôi, anh nói xem tôi có thành công không?"
Cho dù tới giờ hắn vẫn không hứng thú gì với Trần Mị Nhi, nhưng nghe thấy cô ta nói vậy, trong lòng anh Tư vẫn buồn bực, xem như đồ của mình bị người khác cướp mất.
"Không nói gì nghĩa là ngầm thừa nhận rồi." Trần Mị Nhi buồn bã cúi đầu, sau đó nhoẻn miệng cười, quyến rũ vô cùng: "Nhưng cũng tốt, nếu tôi bắt được Diệp Phàm làm tù binh, tất nhiên Liễu Thanh Mi không còn cơ hội nữa, Liễu Thanh Mi hết cơ hội, thì anh có cơ hội."
"Câm miệng!" Mặt anh Tư tái xanh, quát lớn.
"Người ta sợ lắm đó." Trần Mị Nhi nũng nịu vỗ ngực, sau đó thay đổi sắc mặt, từ từ đứng dậy: "Tin tức tôi nhận được, cần làm gì cũng đã nói với anh rồi, tôi nên đi thôi."
Dứt lời, Trần Mị Nhi bỏ đi không chút do dự, nhưng vừa ra khỏi phòng, trên gương mặt tinh xảo của cô ta lập tức đẫm nước mắt.
"Đáng chết, đáng chết, đáng chết!"
Trong phòng trà, anh Tư hung hăng chửi bới, muốn đứng dậy đuổi theo Trần Mị Nhi, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Hắn ta hiểu lầm Trần Mị Nhi rồi, cô ta tới là để truyền tin, đồng thời cũng là cầu cứu, nhà họ Trần ra sao, trong lòng hắn ta rất rõ.
Tất cả danh gia vọng tộc lớn ở thủ đô đều không tránh khỏi chuyện liên hôn, hình thức liên minh này đã được lưu truyền từ khi loài người xuất hiện nền văn minh, bây giờ vẫn là xu hướng chính.
Nhưng trong lịch sử từ trước đến nay, chưa từng có bất kỳ gia tộc nào dựa vào liên hôn để lập nghiệp, ngoại trừ... nhà họ Trần.
Kiều nữ nhà họ Trần trải đầy thiên hạ, có người nói nhà họ Trần là yêu quái tộc hồ ly, cô con gái nào từ nhà họ Trần cũng quyến rũ không ai sánh bằng, mà ở nhà họ Trần, những cô gái đó lại trở thành thẻ cược để bọn họ tiến vào cánh cửa tài phú và quyền lực.
Rất hiển nhiên, lần này nhà họ Trần coi trọng Diệp Phàm, người thanh niên vô cùng có tiềm lực.
Thật ra ban đầu, nhà họ Trần muốn gả Trần Mị Nhi cho hắn ta, nhưng hắn ta lại từ chối không chút nể tình, trong mắt hắn ta chỉ có Liễu Thanh Mi.
Thật sự là thế phải không?
Anh Tư ngửa đầu nhìn lên trời, mặc dù hiện tại hắn ta căm hận Diệp Phàm, nhưng không thể không thừa nhận, Diệp Phàm là chỗ dựa tốt hơn hắn ta.
Nhưng... sao trái tim hắn lại khó chịu?
...
Khu dân cư Quang Minh, biệt thự nhà họ Diệp.
Diệp Nguyệt và Trương Dĩnh mắt to trừng mắt nhỏ, đầu bếp và ba cô gái mặt mày bình thường sau lưng Trương Dĩnh cũng quay sang nhìn nhau.
Xa hơn nữa, là một chiếc xe thể thao màu đen, một chiếc xe việt dã, còn có một chiếc xe bảo mẫu.
"Ý chị là, anh tôi cho chị sáu trăm triệu, sau đó tốn một triệu thuê chị làm quản gia, còn kêu chị thông báo tuyển dụng những người này?" Trong giọng nói Diệp Nguyệt tràn đầy kinh ngạc.
Trương Dĩnh gật đầu, sự thật là thế.
"Khoan đã, khoan đã." Diệp Nguyệt xoa lông mày, cô ấy muốn ngẫm nghĩ một chút.
Diệp Phàm có giỏi không?
Có!
Người không có tài làm sao có thể trở thành thượng khách của quân đội, còn được trung tướng đích thân đến nhà mời chào, nhìn chung khắp Hoa Hạ, người có thể được đối đãi long trọng như vậy cũng chỉ lác đác.
Nhưng sáu trăm triệu!
Diệp Phàm có nhiều tiền vậy sao?
Còn tùy tiện cho một cô gái xa lạ, tuy rằng... trông Trương Dĩnh không tệ lắm, nhưng cũng không thể tùy tiện vậy chứ.
"Đại tiểu thư, thiếu gia đã dặn dò vậy đấy ạ." Trương Dĩnh có chút căng thẳng nói.
Trước khi đến, cô ấy đã từng cân nhắc nhiều thứ, trong đó có cả xưng hô.
Diệp Phàm thì dễ rồi, gọi ông chủ hiển nhiên không được, thế thì gọi thiếu gia.
Nhưng bên phía Diệp Nguyệt, mọi người đều hiểu kính xưng tiểu thư này hiện tại có ý gì, gọi bà chủ? Có vẻ quá khách sáo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Dĩnh quyết định gọi là đại tiểu thư.
"Thiếu gia, đại tiểu thư? Chị đang gọi tôi đúng không?" Đôi mắt to đáng yêu của Diệp Nguyệt trợn tròn, một giây sau không nhịn được cười ra tiếng: "Chị Trương ơi, bây giờ đã là thời đại gì rồi, còn có cácj xưng hô cổ xưa vậy hả."
Sau gáy Trương Dĩnh đổ mồ hôi, vậy cô ấy phải xưng hô thế nào? Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm quản gia cho người ta, cô ấy cũng vô cùng lạ lẫm.
"Được rồi được rồi."
Diệp Nguyệt nheo mắt lại, thân thiết ôm cánh tay Trương Dĩnh, cười bảo: "Tên anh trai kia của tôi vẫn chưa về, tôi dẫn chị đi tham quan trước đã."
"Chuyện này..." Trương Dĩnh giữ chặt Diệp Phàm, chỉ người đứng phía sua.
Diệp Nguyệt vỗ gáy một cái, tựa như đột nhiên hiểu ra nói: "Chú này, còn ba chị đây nữa, mọi người cũng vào nhà đi."
Đợi đến khi Diệp Phàm trở về, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Diệp Nguyệt, nhìn qua cửa kính, chỉ thấy Diệp Nguyệt và Trương Dĩnh đang trò chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng thoải mái vô cùng.
Ít nhất đã chứng minh anh làm việc này không sai, tuy rằng thân là anh trai, nhưng dù sao Diệp Nguyệt đã lớn, tùy tiện chuyển đến một nơi xa lạ để sống khó tránh khỏi cô đơn, mà anh thì không thể lúc nào cũng ở bên cô ấy, cách tốt nhất tất nhiên là tìm bạn cho cô ấy.
Nhưng mà...
Mình phải tìm nơi khác rồi.
Diệp Phàm tính toán trong lòng, trên người anh có quá nhiều bí mật, nhà bắt đầu đông người, rất nhiều chuyện không thể làm ở nhà, tất nhiên phải tìm một chỗ yên tĩnh và an toàn hơn.
Diệp Phàm vừa vào cửa, Trương Dĩnh đang cười vui vẻ lập tức căng thẳng đứng lên,
Trương Dĩnh đứng dậy, tất nhiên những người khác cũng không dám ngồi.