“Giết chết tôi? Dựa vào cậu sao?”, Diệp Phàm nhìn Vương Đằng với ánh mắt lạnh lùng.
“Hừ, tôi thấy là, e rằng đến tận bây giờ anh vẫn chưa nhận ra mình đã động đến một người mà anh không thể nào đắc tội được”, Vương Đằng hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Haha, câu nói này tôi trả lại nguyên vẹn cho cậu đấy”, Diệp Phàm cười rồi nói.
Tuy nhiên, ngay lúc này Tần Phong Linh vẫn luôn im lặng đột nhiên nói với Vương Đằng: “Vương thiếu gia, anh tha cho chú ấy đi, tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.
Cô ấy không muốn Diệp Phàm hi sinh vì cô ấy.
Tuy nhiên cô ấy chỉ giả vờ đồng ý với yêu cầu của Vương Đằng.
Cô ấy đã có tính toán sẵn ở trong lòng rồi, sau khi Vương Đằng tha cho Diệp Phàm thì cô ấy sẽ tự sát.
“Tôi khinh, cô thực sự đánh giá cao bản thân sao? Vương Đằng tôi muốn người con gái nào mà không có được chứ? Mặc dù cô có chút nhan sắc, thân hình cũng ngon, nhưng trong mắt tôi cô cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi”.
Vương Đằng liếc nhìn Tần Phong Linh một cách khinh bỉ rồi nói.
Nếu như là trước đây, anh ta nhất định sẽ rất mê mẩn người con gái đẹp như Tần Phong Linh.
Nhưng bây giờ, anh ta không hứng thú với đàn bà cho lắm.
Bởi vì hiện giờ anh ta đã trở thành tu sĩ, có thể sống hàng trăm thậm chí là hàng nghìn năm.
Trong quãng thời gian dài như thế, anh ta muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được.
Tuy nhiên uy tín thì khác, anh ta biết rằng chỉ cần có uy tín thì mới có nhiều người tình nguyện đi theo anh ta, từ đó anh ta mới có thể có được thế lực lớn mạnh, chỉ cần có quyền thế thì còn có thứ gì anh ta muốn mà không thể có được chứ?
Vì thế, anh ta không muốn vì Tần Phong Linh mà từ bỏ việc bảo vệ uy tín của mình.
Diệp Phàm nghe Tần Phong Linh nói lập tức nhíu mày lại, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, anh tiến lên nói với Tần Phong Linh: “Nếu bố cháu biết bộ dạng bây giờ của cháu thì ông ấy nhất định sẽ rất đau lòng”.
“Được rồi, bây giờ chú cũng chẳng muốn giảng đạo lý với cháu nữa”.
“Cháu cứ yên lặng ngồi một bên xem đi”.
Tần Phong Linh nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, cô mở miệng, nhưng cuối cùng lại kìm nén không nói nữa.
Vương Đằng đã sớm mất bình tĩnh, anh ta hống hách nói với Diệp Phàm: “Cái thứ chó chết này, bây giờ tôi sẽ cho anh mở mang tầm hiểu biết, để anh biết được thế nào là tu sĩ”.
Lúc nói, Vương Đằng thúc giục công pháp tu hành, linh lực cuộn trào xung quanh anh ta.
Tuy nhiên lúc Vương Đằng chuẩn bị thực hiện công pháp tấn công Diệp Phàm.
Cơ thể của Diệp Phàm rung lên, một nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra từ người anh, trấn áp Vương Đằng giống như ngọn núi lớn vậy.
Dưới sự trấn áp của nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra từ người Diệp Phàm, Vương Đằng không đỡ nổi một chiêu, linh khí cuộn trào toàn thân lập tức tiêu tan, sau đó cơ thể của anh ta không kiểm soát nổi mà quỳ rạp xuống đất.
“Aaaaaa……”
Vương Đằng gào hét, dưới sự trấn áp của nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra từ người Diệp Phàm, anh ta có cảm giác như có một hòn núi lớn đè vào cơ thể, đặc biệt là phần ngực của anh ta rất bức bối khó thở.
Anh ta quỳ trên mặt đất, không thể cử động được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong đại sảnh đều há hốc mồm.
Phải biết là trong đại sảnh ngoài Vương Đằng là nhà tu hành ra thì toàn là người thường.
Mà Diệp Phàm chuyển hóa khí thế trên người thành linh áp, chỉ trấn áp một mình Vương Đằng, thế nên những người khác hoàn toàn không cảm nhận được linh áp tỏa ra từ trên người Diệp Phàm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Vương thiếu gia lại quỳ trước mặt tên kia?”
“Tên kia có lai lịch thế nào?’
“Thôi xong rồi, xong rồi, lần này e rằng Vương thiếu gia dây vào rắc rối lớn rồi, nếu như rơi vào tay tên kia thì chúng ta phải làm sao chứ? Tên đó sẽ không vì chúng ta có quan hệ với Vương thiếu gia mà giận cá chém thớt sang chúng ta chứ?”
“Sợ cái gì chứ? Hậu thuẫn của Vương thiếu gia khủng thế nào anh còn không biết sao? Khắp cái Đào Thành này có ai dám động đến anh ấy? Mặc dù không biết tên kia dùng thủ đoạn gì khiến Vương thiếu gia quỳ xuống, nhưng mà hắn làm thế thì nhất định sẽ phải chết!”
……
Mọi người trong đại sảnh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Mã Hồng Dược cũng kinh ngạc.
Còn Tần Phong Linh thì nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Mặc dù cô ấy biết Diệp Phàm đến để bảo vệ cô ấy, thực lực chắc chắn rất phi thường, nhưng cô ấy không ngờ rằng, Diệp Phàm lại lợi hại như thế, có thể khiến Vương Đằng quỳ xuống ngay lập tức.
Đương nhiên sắc mặt của cô ấy cũng trở nên nghiêm trọng hơn, cô ấy biết rằng Vương Đằng quỳ xuống cũng có nghĩa là giữa Diệp Phàm và anh ta đã có mối thù sâu sắc, với tính cách của Vương Đằng, nếu không giết chết Diệp Phàm thì anh ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
“Thì ra anh cũng là nhà tu hành, chẳng trách lại dám ngông cuồng như thế? Nhưng anh đã đắc tội với Vương Đằng tôi, đó là sự ngu xuẩn lớn nhất của anh”, Vương Đằng phẫn nộ nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đến lúc này rồi cậu mới phát hiện ra tôi là nhà tu hành sao? Thế mà vẫn còn ngông cuồng như vậy sao? Cậu thực sự quá ngu xuẩn, một nhà tu hành ngu xuẩn như vậy đúng là nỗi nhục của giới tu hành”, Diệp Phàm nói với vẻ mặt khinh bỉ.
“Anh tưởng rằng mình đã thắng sao? Đừng vui mừng quá sớm!”, Vương Đằng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên sự tàn độc.
Cũng đúng lúc này, một luồng linh áp vô cùng lớn mạnh bộc phát từ tầng hai của căn biệt thự, luồng linh áp này đột nhiên lao đến khiến linh áp mà Diệp Phàm trấn áp lên người Vương Đằng lập tức tiêu tan, không có sự đè ép của linh áp, Vương Đằng lập tức đứng dậy.
Đồng thời, một bóng người màu xám trong phút chốc lao xuống từ tầng hai của biệt thự, chặn trước mặt Vương Đằng, lạnh lùng đối đầu với Diệp Phàm.
Bóng người màu xám này là một ông già mặc áo dài màu xám, tóc râu đều bạc trắng, da mặt nhăn nheo giống như vỏ cây khô, có thể thấy ông ta nhất định đã sống rất lâu rồi.
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh tanh, không hề hoảng sợ trước sự xuất hiện của ông già mặc áo dài màu xám.
Bởi vì anh đã sớm nhận ra, trong biệt thự có sự tồn tại của người tu hành khác.
“Ông Phùng, mau ra tay đánh chết tên đó đi”.
Vương Đằng nói với ông già mặc áo dài màu xám.
Ông già này tên là Phùng Thiên Dịch, là cận vệ mà người thần bí bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên sắp xếp để bảo vệ Vương Đằng.
Phùng Thiên Dịch rất mạnh, là đại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Liếc nhìn Diệp Phàm, đôi mắt của Phùng Thiên Dịch nheo lại, mặc dù thực lực của Diệp Phàm vẫn chỉ ở mức Kim Đan hậu kỳ, nhưng ông ta có thể cảm nhận được, Diệp Phàm mạnh hơn những tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường rất nhiều.
Nếu trong tình huống bình thường, ông ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây sự với Diệp Phàm.
Bởi vì cho dù ông ta có thể thắng được Diệp Phàm thì cơ thể cũng sẽ phải trả cái giá nhất định.
Điều này không đáng.
Nhưng bây giờ Vương Đằng đã ‘ra lệnh’, ông ta không thể không chấp hành.
Phải biết là, trên danh nghĩa ông ta là người bảo vệ Vương Đằng, nhưng trên thực tế chỉ là cận vệ mà người thần bí bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên sắp xếp cho Vương Đằng.
Nếu ông ta không chấp hành ‘mệnh lệnh’ của Vương Đằng, vậy thì đến lúc Vương Đằng tố cáo ông ta với người thần bí bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên thì ông ta nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của người thần bí bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên.
Ông ta đã từng chứng kiến thực lực của người thần bí bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên mạnh mẽ như thế nào, thủ đoạn tàn độc ra sao.
Ông ta vô cùng sợ hãi người đó.