Diệp Phàm dễ dàng hạ gục Chung Vũ Long, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
“Trời ơi, tên Diệp Phàm đó sao lại lợi hại thế? Hạ gục Chung Vũ Long một cách nhanh gọn lẹ? Cũng quá mạnh rồi đấy nhỉ?”
“Chung Vũ Long là thiên tài thế hệ trẻ lợi hại nhất trong Tử Hà động, mà lại thua Diệp Phàm như thế này? Xem ra, trước đó Diệp Phàm ngông cuồng như thế không phải do ngu dốt, mà là anh ta có lý do để ngông cuồng, trận chiến ngày hôm nay Diệp Phàm và Nghiêm thiếu gia, ai thắng ai thua, e rằng khó đoán.”
“Anh đùa à? Cho dù tên Diệp Phàm có mạnh cỡ nào thì hắn cũng chỉ có một mình thôi, còn Nghiêm thiếu gia bố trí mai phục gần nghìn người ở sơn trang Phù Vân, vì thế, tối nay tên Diệp Phàm này chắc chắn phải chết, không ai có thể cứu hắn.”
“Đúng rồi, trận chiến hôm nay, Nghiêm thiếu gia nhất định sẽ thắng, cho dù Diệp Phàm có mạnh thế nào cũng vô ích.”
……
Mọi người ở đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
Cho dù bọn họ kinh sợ trước sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ của Diệp Phàm, nhưng vẫn có trên 80% cho rằng, người chiến thắng cuối cùng của trận chiến này vẫn là Nghiêm Thế Đông.
Chỉ có một bộ phận nhỏ cho rằng thắng bại của trận chiến này khó đoán, nhưng dường như chẳng có ai chắc chắn Diệp Phàm có thể thắng.
Dương Tu cũng nhíu mày, mặc dù anh ta đồng ý với Tần Hiên Long đến đây tham gia trận chiến sơn trang Phù Vân, nhưng trước giờ anh ta không có ý định sẽ ra tay, mà đã chuẩn bị tâm thế ngồi một bên lạnh lùng quan sát tất cả.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta có linh cảm rằng hôm nay có thể sẽ phải ra tay đánh một trận lớn.
Sắc mặt Nghiêm Thế Đông u ám đến cực điểm, đến tận bây giờ gã mới hoàn hồn lại.
Sức mạnh của Diệp Phàm thực sự vượt ngoài dự đoán của gã, chỉ là công phu trong chớp mắt mà thôi, không những cứu được Sở Thanh Nhã, thậm chí đến người bạn tốt Chung Vũ Long của gã cũng bị hạ gục.
“Diệp Phàm, tôi thực sự coi thường cậu rồi!” Nghiêm Thế Đông lạnh lùng nói: “Chẳng trách cậu lại dám hống hách như thế, thì ra cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng cho dù cậu lớn mạnh thế nào thì hôm nay vẫn phải chết.”
“Haha!” Diệp Phàm cười khẩy một tiếng, quẳng cho Nghiêm Thế Đông một cái nhìn khinh bỉ, nói: “Ông coi đây là trò chơi, gây sát thương chỉ dựa vào cái mồm thôi sao?”
“Cậu chán sống rồi!”
Nghiêm Thế Đông tức giận nắm chặt tay, xương cốt kêu ‘rắc rắc’.
Gã vừa hét lên một tiếng, lập tức có bốn tên lao vào đại sảnh, trong đó có hai lão già râu trắng như tuyết, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên và một phụ nữ.
Hơi thở của bốn người này không hề yếu, tất cả đều đạt đến cảnh giới ở đỉnh cao của giai đoạn Trúc Cơ, chỉ còn thiếu một bước là có thể tiến vào cảnh giới kim đan.
Hơn nữa bốn người này dừng lại ở cảnh giới đỉnh cao Trúc Cơ rất nhiều năm, mặc dù về mặt tu hành, tiềm lực của họ chắc chắn không bằng Chung Vũ Long trước đó, nhưng sức mạnh chiến đấu của họ ở đỉnh cao Trúc Cơ chắc chắn mạnh hơn Chung Vũ Long.
Chung Vũ Long không thể nào so sánh được với thủ đoạn liên tiếp của họ.
Huống hồ gì họ có bốn người!
Nếu bốn người họ liên thủ với nhau, có khả năng khống chế được cao thủ vừa tiếp xúc với ngưỡng cảnh giới kim đan.
Sau khi bốn người lao vào đại sảnh, không nói không rằng, lập tức lao đến giết Diệp Phàm, hai lão già tấn công trước, họ biến tay thành cây thương, giống như hai con thuồng luồng ra biển, khí thế cuộn trào, không thể ngăn cản được.
Nhưng Diệp Phàm rất bình tĩnh, lùi về sau một bước, tránh mũi nhọn của hai lão già.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ nắm bắt cơ hội, lao đến giết Diệp Phàm ở một góc độ khác.
Bọn họ rút ra con dao găm ở bên hông, hai người một trái một phải lao đến giết Diệp Phàm, bốn mũi dao ngắn vung ra, đan vào nhau thành một vùng chớp nhoáng.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, tay phải vừa rung lên liền giống như làm ảo thuật rút ra một con dao quân dụng màu đen, quét ngang qua một cái, dễ dàng cản lại sự tấn công của người đàn ông trung niên và người phụ nữ, vũ khí hai bên va chạm vào nhau, âm thanh chói tai, lửa bắn tung tóe.
Không thể không nói, thực lực của người đàn ông trung niên và người phụ nữ rất mạnh, họ đã dày công tôi luyện kỹ xảo dùng dao găm.
Nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
‘Giết!”
Trong lúc cản thế tiến công liên tục của người đàn ông trung niên và người phụ nữ, Diệp Phàm hét lên một tiếng lạnh lùng, phi mạnh con dao quân dụng trong tay, giống như tia chớp đen xé toạc không trung, nổ trên binh đao của hai người đó.
"Cheng’ một tiếng, vũ khí của người đàn ông trung niên và người phụ nữ bị con dao quân dụng đen trong tay Diệp Phàm chém đứt.
“Sao có thể chứ?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên và người phụ nữ thay đổi, vũ khí của hai người họ đều đúc thành từ chất liệu đặc biệt, đây không phải là binh khí bình thường mà là linh khí của người tu hành.
Muốn chém đứt binh đao của họ cần loại binh khí cao cấp như thế nào chứ?
Nhưng dao quân dụng màu đen trong tay Diệp Phàm trông rất bình thường, rõ ràng chỉ là loại binh khí bình thường, sao có thể chém đứt linh khí của họ chứ?
Lúc người đàn ông trung niên và người phụ nữ đang kinh sợ, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì con dao quân dụng trong tay Diệp Phàm đã chém ngược lại phía họ.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên và người phụ nữ lộ vẻ kinh sợ, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, họ hoàn toàn không kịp phản ứng lại, vì thế, chỉ có thể giương mắt nhìn con dao quân dụng trong tay Diệp Phàm lao về phía mình.
Trong giây phút thúc bách, hai lão già đã lao đến trước mặt Diệp Phàm, bọn họ cùng giơ cây thương có dây tua đỏ.
Rầm rầm!
Hai lão già cùng nhau đung đưa cây thương có dây tua đỏ trong tay, chiêu thức thương uyên ương đã luyện đến cực điểm, nhấp nháy chớp nhoáng, cây thương lắc lư, khiến người xem hoa mắt chóng mặt.
Đối diện với chiêu thức thương uyên ương lợi hại của hai lão già, Diệp Phàm cũng không dám bất cẩn, lập tức từ bỏ truy sát người đàn ông trung niên và người phụ nữ, con dao quân dụng trong tay chuyển hướng ngược lại, chặn chiêu thức thương uyên ương của hai lão già.
Pằng! Pằng! Pằng!
Thương thức liên hoàn, kéo dài liên tục, sau khi va chạm với con dao quân dụng màu đen trong tay Diệp Phàm, một loạt tia lửa phun ra.
“Giết!”
Lúc hai lão già dùng chiêu thức thương uyên ương mạnh mẽ quấn lấy Diệp Phàm, người đàn ông trung niên và người phụ nữ lại hướng mục tiêu đến Sở Thanh Nhã đang nằm trên mặt đất, cùng nhau lao đến giết Sở Thanh Nhã.
“Chán sống rồi!”
Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, vội dùng dao quân dụng màu đen chặn cây thương có dây tua đỏ của hai lão già, rồi lập tức đi xử lý người đàn ông trung niên và người phụ nữ.
Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ vốn đang lao đến giết Sở Thanh Nhã bất ngờ quay người, bốn con dao găm chém về phía Diệp Phàm, bọn họ giả vờ tấn công Sở Thanh Nhã, mục đích thật sự đó là muốn ám sát Diệp Phàm.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều là nhân vật lợi hại, thủ đoạn nham hiểu, tâm địa độc ác.
Diệp Phàm lúc này lại vô cùng bình tĩnh, anh là ai chứ? Suy nghĩ của người đàn ông trung niên và người phụ nữ đó sao có thể giấu nổi anh?
Vì thế, Diệp Phàm đã sớm có sự phòng bị.
Đối diện với nhát chém dao găm của người đàn ông trung niên và người phụ nữ, Diệp Phàm quay người như con quay, một lần nữa né tránh được bốn con dao găm vốn đã bị rạn nứt.
“Diệp Phàm, mày hãy chết đi cho tao!”
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm né tránh đòn công kích của người đàn ông trung niên và người phụ nữ, Nghiêm Thế Đông hét lên một tiếng, lao nhanh như một con chim ưng về phía Diệp Phàm, hai tay gã biến thành móng vuốt, thực hiện Ưng Trảo Công, phía sau gã lúc ẩn lúc hiện bóng hình chim ưng.