Diệp Phàm cảm thấy bản thân rất vô tội.
Từ lúc bước vào phòng, toàn là Sở Đại Trị kiêu ngạo hung hăng, giáo huấn Diêu Thượng Đức, Bùi Minh thì đợi người, anh còn chưa nói một câu nào.
Vậy mà Diêu lão gia, Bùi lão gia bước vào lại cứ nhắm mũi giáo vào anh.
Đây đúng thật là người ngồi trong phòng cũng bị họa từ trên trời giáng xuống mà!
Sau khi Diêu Vĩnh Diên và Bùi Khiêm nhắm mũi giáo vào người Diệp Phàm, ông lão đi cùng bọn họ cũng lên tiếng, ông ta vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói âm trầm: "Diệp Phàm, Diệp gia nhà các cậu xong đời rồi, cho dù Diệp lão gia vẫn còn cũng không thể xoay chuyển tình thế được đâu."
"Vì vậy, hôm nay chúng tôi tới đây, là muốn tránh một số quá trình rườm rà, cậu đưa ra cái giá đi, bao nhiêu tiền, Diệp gia các cậu mới giải tán, đưa cho chúng tôi tất cả những tài sản còn thừa lại."
"Chỉ cần cái giá cậu đưa ra không quá vô lý, chúng tôi chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng."
Ông lão này, là Phong lão gia, Phong Diệu Thế.
Kết cấu thế lực của Giang Châu, ngoài Diệp gia là cao nhất, còn có năm gia tộc lớn mạnh khác chính là Diêu gia, Bùi gia, Phong gia, Vương gia, Trịnh gia.
Bây giờ, Diệp gia đã sụp đổ rồi, năm đại gia tộc kia tự nhiên sẽ có khả năng cao trở thành thế lực kế tiếp của Diệp gia.
Mấy ngày nay, năm gia tộc lớn mạnh này đã dùng mọi thủ đoạn để tranh giành lấy tài sản của Diệp gia.
Nhưng Diệp gia ở Giang Châu có thể gọi là thâm căn cố đế, cho dù mấy ngày nay cướp đoạt được khá nhiều tài sản của Diệp gia, đã lung lay gốc rễ của Diệp gia, nhưng muốn nuốt trọn Diệp gia, thì vẫn còn thiếu chút trình độ.
Cho nên năm đại gia tộc có thể nói là luôn nhằm vào Diệp gia.
Biến cố mấy ngày trước ở Diệp gia, người bên ngoài biết không nhiều, nhưng năm đại gia tộc lại biết vô cùng tường tận.
Bọn họ biết rõ, Diệp gia ngày hôm nay, là do một tay Diệp Phàm nâng đỡ.
Muốn diệt trừ tận gốc Diệp gia ở Giang Châu, chuyện phải làm chính là giải quyết Diệp Phàm.
Khi Bùi Khiêm nhận được điện thoại của Bùi Minh, ông ta đã nhận được tin tình báo từ mấy người theo dõi Diệp Phàm, biết được tất cả những việc xảy ra ở quán bar rồi.
Ông ta không hề biết thân phận thật sự của Sở Đại Trị, nên nghĩ rằng Sở Đại Trị ngông cuồng như vậy, chắc chắn là ỷ vào sự chống lưng của Diệp Phàm.
Hơn nữa, bọn họ cũng đã là ông lão bảy tám mươi tuổi rồi, chẳng lẽ lại đi tính toán với một tên nhóc như Sở Đại Trị.
Khó tránh khỏi việc hạ thấp giá trị của bản thân.
Cũng bởi vậy mà từ khi Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế ba người bước vào trong phòng đều không để ý tới Sở Đại Trị, mà cùng lúc nhắm vào Diệp Phàm.
Nhưng nhắm vào Diệp Phàm không phải là vì trả thù cho cháu trai, đòi lại thể diện, mà là vì muốn mượn chuyện hôm nay, chiếm đoạt triệt để Diệp gia.
Diệp Phàm nhìn lướt qua Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, khóe miệng cong lên, nở nụ cười khinh thường.
Anh là ai?
Là đội trưởng của đội lính đánh thuê Thần Long!
Trước đây từng chỉ huy đội lính đánh thuê Thần Long tung hoành ngang dọc ở nước ngoài, đã trải qua biết bao nhiêu toan tính thâm sâu? Gặp biết bao nhiêu nhân vật khí dũng kiệt xuất?
Vậy mà đội lính đánh thuê Thần Long chưa bao giờ bại trận, thế như chẻ tre, làm tan rã từng âm mưu một, đánh bại từng nhân vật xuất chúng, tài trí nhất.
Âm mưu của ba người bọn họ, Diệp Phàm chỉ nhìn qua là đã biết.
"Có tôi ở đây, Diệp gia sẽ không sụp đổ."
Diệp Phàm vừa khí phách vừa tự tin.
"Ha ha!" Diêu Vĩnh Diên nói: "Diệp Phàm, chúng tôi đều biết, cậu có chút quan hệ với quân đội."
"Nhưng chỉ dựa vào chút quan hệ này, muốn giữ được Diệp gia, căn bản là không thể."
"Tôi khuyên cậu, nên cân nhắc cho kỹ, tôi có thể hứa với cậu, chỉ cần cậu gật đầu, bán toàn bộ tài sản còn thừa lại của Diệp gia cho Diêu gia, Bùi gia, Phong gia chúng tôi, thì tôi sẽ không tính toán chuyện tối nay cậu xúi giục thuộc hạ đánh cháu tôi nữa."
"Ha ha!" Nghe xong lời của Diêu Vĩnh Diên, Diệp Phàm cười phá lên, nói: "Thế này nhé, chỉ cần các ông quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể nể mặt, để cho gia tộc của các ông có một chỗ đứng ở Giang Châu, không thì..."
Trong mắt Diệp Phàm thoáng qua một tia lạnh lẽo, không nói tiếp nữa.
Những lời này, nói một nửa là được rồi!
Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế cả ba người đều sửng sốt, sau khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ba người liền lập tức đông cứng lại, trong mắt lộ rõ sát ý nồng nặc.
Bọn họ cũng đâu có hiền lành gì, cũng đều là người tàn nhẫn cả.
Không thì bọn họ cũng chẳng thể trở thành người đứng đầu gia tộc.
Ngày thường họ đi đến đâu cũng có người cung kính, dù có là nhân viên cũng phải khách khí với bọn họ.
Nhưng bọn họ vừa nghe thấy cái gì?
Diệp Phàm lại muốn bọn họ quỳ xuống, đây rõ ràng là... tìm đường chết mà!
Không khí trong căn phòng theo câu nói của Diệp Phàm mà trầm xuống.
Mặc dù quán bar đã đuổi khách đi, nhưng vẫn còn một số người ở lại, nhìn thấy ý định muốn giết Diệp Phàm của Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, liền túm tụm lại thì thầm với nhau.
"Trời ơi, người cầm đầu của năm đại gia tộc vậy mà lại có thể đến ba người, Diệp Phàm lần này xong đời rồi."
"Rõ ràng là thằng nhóc kia đánh Diêu Thượng Đức và Bùi Minh, sao người đứng đằng sau lại là Diệp Phàm? Còn nữa, Diệp Phàm đến từ bao giờ vậy? Sao tôi không nhìn thấy anh ta?"
"Anh ta đến từ lâu rồi, vẫn luôn ngồi trên sofa, hơn nữa còn đến cùng lúc với thằng nhóc kia và chú lớn tuổi lợi hại kia nữa, chỉ sợ là đúng như lời của ba lão gia nói, anh ta đứng sau xúi giục thằng nhóc kia đánh Diêu Thượng Đức và Bùi Minh."
"Diệp Phàm là một tên vô dụng, không biết là anh ta sao lại có quan hệ với quân đội, vô cùng ngông cuồng như ngày hôm nay."
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.
"Diệp Phàm, hôm nay chúng tôi tới đây là vì nể măt Diệp lão gia trước đây, không muốn làm khó cậu, nếu cậu đã không biết điều như thế, thì đừng trách chúng tôi vô tình." Diêu Vĩnh Diên lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên chút lạnh lẽo.
Bùi Khiêm cũng nói theo: "Cậu đánh cháu của tôi, hôm nay phải phế tay chân của cậu, để cho cậu biết, chọc giận Bùi gia chúng tôi sẽ có kết cục như thế nào."
"Ha ha, anh Diêu và anh Bùi nói rất đúng, tên nhóc Diệp Phàm này, thật sự bỉ ổi, dám dùng thủ đoạn đê tiện để đuổi ba vị trưởng bối ra khỏi Diệp gia, hôm nay lại dám xúi giục người khác đánh cháu của anh Diêu và anh Bùi." Đúng vào lúc này, lại có một giọng nói từ ngoài phòng truyền vào.
Tiếp theo liền nhìn thấy, một ông lão và một bà lão đem theo một đám người vào quán bar, đi thẳng vào trong phòng.
Nhìn thấy ông lão và bà lão, Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm và Phong Diệu Thế đều chau mày lại, đáy mắt lóe lên tia không vui, nhưng không hoàn toàn thể hiện ra ngoài.
Bà lão và ông lão mới vào chính là lão thái quân của Trịnh gia và lão thái gia của Vương gia.
Dễ nhận thấy, bọn họ nhận được tin, liền đặc biệt chạy đến đây nhận phần.
Lão gia của Vương gia - Vương Trung Vượng vô cùng hung hăng ngạo mạn, biết được thái độ của Diệp Phàm từ chỗ Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tên tiểu tử này đã không biết điều như vậy, thì mấy người chúng ta hôm nay phải cho cậu ta một bài học, cái gì gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."