Vừa nghe tới cái này.
Điền Hiểu Đông vốn còn đang xấu hổ lập tức ngồi thẳng người, sửa sang lại cà vạt của mình, rất là kiêu ngạo nói: "Công ty của tôi, công ty tài chính Đông Huy hiện tại vẫn đang gây dựng ở giai đoạn đầu, hết thảy vẫn đang ở giai đoạn lăn bánh, cho nên tạm thời chưa kiếm được tiền lắm, lợi nhuận hàng năm a, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng chỉ có trên dưới mười triệu tệ thôi, không tính là nhiều lắm, sinh hoạt chắc là đủ!"
Tuy rằng Điền Hiểu Đông nói ra nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng sự đắc ý trong ngữ điệu và khuôn mặt tự tin.
Bất kể là ai thì cũng có thể nhìn ra, rõ ràng anh ta đang giả bộ! Nhưng mà.
Đối với sự ra vẻ này của Điền Hiểu Đông, Triệu Thư Đình lại rất là hài lòng, bà ta nhếch miệng cười nói: "Ai ya, Hiểu Đông à, một năm lãi mười triệu tệ là không ít rồi, đứa trẻ này thật khiêm tốn!"
"Chịu đấy, con trai tôi ở điểm này, bản lĩnh thì lớn, nhưng cực kỳ khiêm tốn và giản dị, không giống một số người, một phân tiền không kiếm, ăn cơm mềm còn như chơi mạt chượt, chú định là cả đời này không có tiền đồ rồi!"
Lưu Quyên kiêu ngạo nói.
Nói xong, còn không quên liếc mắt nhìn Diệp Thu, khinh thường.
"Chị Lưu nói quá đúng!"
Triệu Thư Đình nhếch miệng cười gật đầu, sau đó bà ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, hỏi: "Con gái, thế nào, điều kiện của Hiểu Đông được chứ?
Nghe mẹ khuyên một câu, tìm chồng, thì phải tìm người như Hiểu Đông thì mới giúp được con!"
"Không cần!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, giọng điệu lạnh như băng nói.
Advertisement
Giọng điệu đó không những lạnh như băng mà còn cực kỳ quyết tuyệt.
Làm cho sắc mặt của Triệu Thư Đình và mẹ con nhà họ Điền đều thay đổi.
"Khụ khụ!"
Điền Hiểu Đông ho khan hai tiếng, giảm bớt xấu hổ, sau đó nhìn Lâm Thanh Nhã với vẻ mặt tươi cười thân sĩ như cũ nói: "Trước đây nghe nói Thanh Nhã tuổi trẻ đã chấp trưởng tập đoàn Lâm Thị, là kỳ tài buôn bán hiếm có, tôi nghĩ tôi cũng không kém, cho nên hai chúng ta có thời gian có thể nói chuyện, như vậy cũng giúp đỡ được lẫn nhau!"
"Không cần đâu, tôi không có thời gian!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Điền Hiểu Đông lập tức cứng đờ.
"Tiểu Nhã, sao con có thể nói chuyện với Hiểu Đông như vậy?
Chẳng nhẽ chỉ vì tên phế vật Diệp Thu sao?
Cậu ta có gì tốt chứ?
Cậu ta có gì có thể so sánh được với Hiểu Đông a!"
Triệu Thư Đình trừng mắt liếc Lâm Thanh Nhã một cái, rất là bất mãn nói.
"Đúng đấy, con trai tôi ưu tú như thế này, mạnh hơn tên phế vật kia một vạn lần, Tiểu Nhã, cháu nhất định phải suy nghĩ kỹ a!"
Lưu Quyên cũng nói theo.
"Không cần đâu, người cháu đã gặp rồi, nếu không còn chuyện gì khác, chúng cháu đi trước đây!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lạnh lùng nói.
Sau đó cô liền đứng dậy dẫn Diệp Thu rời đi.
"Đợi đã!"
Triệu Thu Đình lập tức nóng nảy rồi, làm sao mà bà ta có thể trơ mắt nhìn con rùa vàng trượt mất khỏi mặt mình chứ?
Phía Lâm Thanh Nhã, bà ta không nói được.
Vì thế, bà ta chĩa mũi nhọn vào Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, tự cậu sờ vào lương tâm nói xem, cậu có thể so sánh với Hiểu Đông người ta không?"
"Vì sao không thể so sánh?
Anh ta chẳng qua chỉ nhiều hơn con một cái công ty thôi mà, con không thấy giữa chúng con có chênh lệch bao nhiêu."
Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói,
Thế nhưng.
Lời nói của Diệp Thu lại khiến cho Triệu Thư Đình và mẹ con Điền gia châm chọc cười to.
"Chỉ nhiều hơn cậu một công ty mà thôi?
Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cậu đúng là không biết xấu hổ, tôi thấy cậu cũng phải mặt dày hơn Hiểu Đông đấy nhỉ?
Những mặt khác, cậu so với Hiểu Đông nhà họ Điền thật sự là kém xa!"
Triệu Thư Đình trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Thật là nực cười, công ty của con trai tôi một năm có thể lãi được mười triệu tệ, cho tự cậu đi kiếm, tám đời của cậu cộng lại cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, thế mà cậu dám nói cậu không kém gì con trai tôi?
So với con trai tôi, thì cậu chính là một con dế nhũi dưới đất!"
Lưu Quyên bĩu môi, khinh thường nói.
"Diệp Thu, anh nói được ra những lời ngu xuẩn như vậy, thực ra tôi cũng có thể hiểu, dù sao thì anh đã được định trước là cả đời không có tiền đồ, còn tôi tuổi còn trẻ đã thành lập được công ty của riêng mình, tuy rằng vừa với khởi bước, đã thu về được lợi nhuận hàng triệu tệ, đây là cái mà anh mãi mãi không đạt được, cho nên bây giờ chắc chắn là anh rất ghen tị với tôi phải không?"
Điền Hiểu Đông nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đắc ý hỏi.
"Ghen tị với anh cái gì?
Ghen tị anh có một công ty lập tức phá sản sao?"
Diệp Thu liếc Hiểu Đông một cái, thản nhiên hỏi.
"Phá sản?"
Điền Hiểu Đông ngẩn ra một lát, rồi lập tức cười to: "Ha ha ha, dì Triệu, mọi người đều nghe thấy đúng không?
Diệp Thu nói công ty của con sẽ phá sản!"
Triệu Thư Đình và Lưu Quyên đều coi thường mà cười một cái.
Trong mắt bọn họ, chắc chắn là Diệp Thu ghen tị đến đỏ mắt nên mới nói như vậy.
Điền Hiểu Đông cười to một trận xong, anh ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt trào phúng nói: "Diệp Thu, tôi thấy anh điên rồi, anh nói công ty của tôi sẽ phá sản?
Anh có biết triển vọng của công ty tôi tốt thế nào không?
Anh có biết bây giờ có bao nhiêu công ty đầu tư mạo hiểm coi trọng tôi không?"
"Bọn họ lập tức sẽ tiến hành đầu tư vào công ty của tôi, không bao lâu nữa, lợi nhuận hàng năm của công ty rôi có thể phá tỷ, qua mười tỷ, sau đó thuận lợi đưa ra thị trường, còn tôi đến lúc đó sẽ trở thành tỷ phút chân chính."
"Anh thì sao?
Vẫn chỉ là một phế vật được bao nuôi mà sống thôi, anh nói đi anh lấy cái gì để so với tôi?
Chỉ dựa vào cái miệng của anh à?"
Đúng là cực kỳ nực cười!"
Diệp Thu lắc đầu cười, anh không nói chuyện mà tiện tay rút điện thoại ra, gửi cho đàn em Âu Dương Hạo một tin nhắn.
Nhưng mà.
Điền Hiểu Đông thấy Diệp Thu không nói chuyện nữa, còn tưởng Diệp Thu bị mình đả kích cho tự ti rồi, nhất thời càng thêm kiêu ngạo đắc ý: "Diệp Thu, anh nói chuyện đi, sao lại không nói nữa hả?
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chẳng phải anh nói công ty của tôi sẽ phá sản sao?
Đến đi, có bản lĩnh thì anh để tôi phá sản xem, tôi còn muốn xem xem, anh có bản lĩnh gì đấy!"
"Ha ha, nếu mà cậu có cái bản lĩnh kia, cậu còn tới nhà họ Lâm chúng tôi làm con rể ở rể sao?"
Triệu Thư Đình lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt khinh thường nói.
"Đúng thế, một tên phế vật ăn cơm mềm cũng dám ăn nói ngạo mạn, còn nói công ty của con trai tôi sẽ phá sản, đúng là nực cười, công ty của con trai tôi chỉ có càng ngày càng tốt lên thôi, mãi mãi sẽ không sập tiệm!"
Lưu Quyên cũng coi thường như vậy.
Nhưng mà, đúng lúc này.
Điện thoại của Điền Hiểu Đông bất ngờ reo lên.
Anh ta rút điện thoại ra xem, là thư ký của mình gọi tới.
Thấy vậy.
Khóe miệng Điền Hiểu Đông khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý, lập tức giơ điện thoại lên trước mặt mọi người, nói: "Nhìn đi, thư ký của tôi gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn là lại có công ty đầu tư mạo hiểm muốn đầu tư cho tôi rồi, nghe kỹ nha!"
Nói xong.
Điền Hiểu Đông trực tiếp bắt máy, hơn nữa còn bật loa ngoài lên.
"Tiểu Tôn à, có phải là lại có ông chủ của công ty mạo hiểm tìm tôi, muốn đầu tư vào tôi phải không?
Nói với bọn họ, tiền đầu tư thấp hơn năm trăm ngàn tệ thì không cần làm phiền tôi, sau này công ty chúng ta sẽ niêm yết đấy!"
Điền Hiểu Đông khẽ nhếch khóe miệng, rất là kiêu ngạo nói.
"Điền...Điền tổng, không....Không phải là có người muốn đầu tư vào chúng ta!"
Thư ký lắp bắp nói.
"Ồ?
Thế thì có chuyện gì?"
Điền Hiểu Đông nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Công...Công ty chúng ta phá sản rồi!"
Thư ký khóc nức nở nói.