Còn không đợi người đàn ông kịp phản ứng.
"Răng rắc..." Ba tiếng xương gãy liên tiếp vang lên giòn giã.
Tiếp sau đó.
Người đàn ông liền cảm nhận được đau nhức từ một cánh tay khác và hai cái chân truyền tới gần như cùng một lúc, sự đau đớn này không thua gì cái đau của gãy xương lúc trước đó.
Chỉ vẻn vẹn trong một cái nháy mắt.
Tứ chi của hắn đã bị bẻ hãy hết! Nỗi đau đớn cùng cực này không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Cho dù có là người đàn ông, thì giờ khắc này ngũ quan trên mặt hắn ta cũng đã vặn vẹo vì đau rồi. Quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹt từ lâu.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Phù phù".
Người đàn ông bị bẻ gãy hai chân, lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Thu, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống.
Mà giờ phút này, sự coi thường trên mặt hắn ta đã biến mất không còn xót lại một tí gì từ lâu rồi, thay vào đó là khiếp sợ và khủng hoảng.
Rõ ràng, sức lực của Diệp Thu, hoàn toàn vượt ra ngoài tính toán của hắn.
"Còn muốn đấu một tí nữa không?"
Diệp Thu mặt không cảm xúc hỏi.
"Cậu....Cậu rốt cuộc là ai! Lúc nào mà thành phố Giang Châu lại xuất hiện nhân vật như cậu?"
Advertisement
Người đàn ông nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kinh hoàng hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, khai báo thành thật đi, rốt cuộc anh bắt Lâm Thanh Nhã là có mục đích gì?
Diệp Thu bình thản hỏi.
"Tôi sẽ không nói cho cậu đâu!"
Người đàn ông cắn răng, quật cường nói.
"Cứng miệng đúng không?
Tôi thích nhất là người cứng miệng!"
Diệp Thu lạnh lùng cười một cái, sau đó trong mắt lóe lên một tia sắc bén, hai ngón tay ở tay phải khép lại, điểm ba cái liên tiếp lên người người đàn ông.
Đầu tiên thì người đàn ông sửng sốt, sắc mặt nhoáng cái đại biến.
Bởi vì hắn ta cảm thấy nhoáng cái toàn thân mình đã ngứa ngái khó nhịn, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò lên người mình.
Điều này làm cho hắn muốn dùng tay để gãi ngứa.
Nhưng hai cánh tay của hắn đã bị Diệp Thu bẻ gãy rồi, cơ bản là không nhấc lên được.
Loại cảm giác ngứa ngáy khắp người lại không thể dùng tay để gãi này, miễn bàn là thống khổ cỡ nào.
Thậm chí còn đau khổ hơn so với tứ chi đứt gãy.
"Ha ha ha ha...." Trong lúc nhất thời, trong ngõ cụt đều tràn ngập tiếng cười thảm cực kỳ đau đớn của người đàn ông.
Vào giờ phút này, người đàn ông thật sự có một loại cảm giác là sống không bằng chết.
Có lẽ vào giờ phút này, đối với hắn mà nói, cái chết còn được xem như một loại giải thoát.
"Ha ha ha...Cậu giết tôi đi a....Tôi cầu xin cậu hãy giết tôi đi...Ha ha ha!"
Người đàn ông đau đớn cười lớn, cầu xin Diệp Thu cho mình một cái thống khoái.
"Muốn chết hả?
Không dễ thế đâu!"
Trong mắt Diệp Thu lóe ra một vệt hàn quang, cười lạnh nói.
"Cậu tra tấn tôi thế này, chẳng nhẽ cậu không nghĩ lấy hậu quả sao?
Cậu biết tôi là ai không?"
Người đàn ông trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt thống khổ gào thét chói tai.
"Ồ?
Diệp Thu híp híp mắt, tiện tay giải huyệt cho người đàn ông, bình thản hỏi: "Nói đi, anh là người nào?"
Người đàn ông thở phào một hơi như trút được gánh nặng, sau đó hắn ta hung hắng trợn mắt nhìn Diệp Thu liếc mắt một cái, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: "Giang Nam Thất Quái, đã từng nghe nói qua chưa?"
"Chưa! Lợi hại lắm à?"
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên hỏi.
Ở thế giới ngầm, địa vị của anh là vua tối cao.
Kiểu như những thế lực không chính thức bên dưới, anh chưa từng nghe nói qua thật.
"Hừ, cậu đúng là không biết cái gì, thế mà đến cả Giang Nam Thất Qúai đều chưa từng nghe nói qua! Đó là tổ chức sát thủ số một số hai ở thế giới ngầm Giang Châu!"
Người đàn ông khinh thường liếc Diệp Thu một cái, sau đó cắn răng, hung tợn nói: "Cậu dám tra tấn tôi thế này, thì cậu hãy đợi Thất Quái Giang Châu truy sát suốt đời đi. Tới lúc đó, mặc kệ cậu là ai, đều khó mà thoát được cái chết!"
"Nói như vậy thì anh chính là lão Thất trong Giang Nam Thất Quái à?"
Diệp Thu híp híp mắt, thản nhiên hỏi.
"Đúng thế! Hơn nữa ở trong Thất quái thực lực của tôi là yếu nhất, sáu quái khác, mỗi một người đều khủng bố hơn tôi gấp bội lần. Tôi dám nói thế này, cả thành phố Giang Châu, phàm là người bị sáu người bọn họ nhìn chằm chằm, thì tuyệt đối không còn bất bất cứ ai có thể sống sót. Cho nên tôi khuyên cậu, tốt nhất là cậu suy nghĩ đi, ngoan ngoãn thả tôi đi, nếu không, cậu sẽ đụng phải phiền toái lớn đấy!"
Lão Thất gật đầu, cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Chỉ là một tổ chức sát thủ ở địa hạt Giang Châu, mà dám thả ra lời cuồng vọng như thế hả?
Thật là nực cười!"
Diệp Thu lắc đầu, gương mặt khinh thường nói.
"Cậu có ý gì?"
Lão Thất lặng người đi, tức giận hỏi.
"Ý trên mặt chữ!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Nhóc con, cậu to gan! Cậu lấy dũng khí ở đâu mà dám nói như thế hả?
Chỉ dựa vào việc cậu đánh bại được tôi ư?"
Lão Thất trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, lấy chiếc nhẫn đầu lâu khô màu đỏ như máu ra, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi: "Dựa vào cái này, được không?"
Lão Thất vốn còn đang phẫn nộ.
Nhưng vào giây phút hắn nhìn thấy chiếc nhẫn đỏ như máu, liền giống như con chuột gặp phải mèo vậy. Con ngươi co rụt lại, nhoáng cái gương mặt đã đầy hoảng sợ.
"Đây...Đây là nhẫn Thánh Vương! Ngài...Ngài lại là vị đại nhân đó!"
Giờ khắc này, cả người lão Thất không ngừng run rẩy, như thể gặp phải ma vậy.
"Ơ?
Còn khá biết hàng đấy. Bây giờ đã thành thật nói cho tôi mục đích của anh được chưa?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh hỏi.
"Tôi nói, tôi nói hết!"
Lão Thất vội vàng gật đầu.
Cho dù vừa nãy Diệp Thu lấy tính mạng của hắn ra để uy hiếp, hắn vẫn không định nói ra tất cả.
Nhưng vào giờ phút nhìn thấy Diệp Thu lấy nhẫn Thánh Vương ra, tất cả dũng khí trong lòng hắn đã bị đập tan hết rồi.
Bởi vì, chỉ có người của thế giới ngầm mới chân chính hiểu được ý nghĩa đại biểu của nhẫn Thánh Vương! "Nói ra sớm như này chẳng phải là bớt được việc rồi sao, cứ phải động tay động cơ, đúng là phiền phức!"
Diệp Thu trợn trắng mắt liếc lão Thất một cái, bĩu môi, buồn bực nói.
Khóe miệng lão Thất co rút một trận, cũng không dám phản bác, chỉ có thể thành thành thật thật nói: "Thực ra tôi cũng là phụng mệnh làm việc. Lão đại chúng tôi bảo tôi tới khu vực Giang Bắc, lặng yên bắt Lâm Thanh Nhã đi, vì thế mục đích chân chính tôi cũng không rõ. Cái này e rằng chỉ có thể đi hỏi lão đại chúng tôi thôi!"
"Đến cả anh cũng không biết sao?"
Diệp Thu nhíu mày.
"Vâng, trước nhẫn Thánh Vương, tôi không dám nói dối!"
Lão Thất gật đầu, vội vàng cam đoan nói.
"Một khi đã như vậy..." Trong mắt Diệp Thu lóe ra một tia sắc bén, lạnh giọng nói: "Vậy thì anh có thể lên đường rồi!"
Nghe thấy vậy.
Gương mặt lão Thấy trắng bệch, vội vàng nói: "Đại nhân, tôi chết cũng được, tôi có thể hỏi một câu không. Rốt cuộc Lâm Thanh Nhã kia có quan hệ gì với ngài?
Vì sao ngài phải đích thân tham gia vào chuyện này?"
"Cô ấy là vợ tôi!"
Trong ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thu lóe lên một chút dịu dàng, thản nhiên nói.
Nghe thấy lời ấy.
Lão Thất không tự chủ được run lên, sau đó thê lương cười một cái.
Bởi vì hắn ta biết, Giang Nam Thất Quái danh chấn thế giới ngầm Giang Châu, sợ rằng từ nay trở đi phải biến mất rồi...Sau khi xử lú xong thi thể của lão Thất.
Diệp Thu liền rời khỏi ngõ cụt, nhanh chóng đi ra phía ngoài của con phố.
Dù sao anh còn đang đi làm, không thể rời công ty quá lâu được.
Nếu mà để Lý Soái phát hiện ra, nói không chừng lại gây khó khăn cho anh.
Cứ thế, một đường chạy chậm rời khỏi con phố, đi tới bên ngoài đường lớn.
Diệp Thu đang chuẩn bị giơ tay gọi một chiếc taxi.
"Nam Nam!"
Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy tuyệt vọng của người phụ nữ lại truyền vào tai Diệp Thu…