Hà Tình Tình trợn mắt há hốc mồm, lúc này cũng cực kỳ kinh ngạc.
Trong lòng cô thì hung thần ác sát như Hồ Bưu, ở trước mặt Diệp Thu lại hóa thành cháu trai.
Cái này muốn cô không kinh hãi cũng khó.
Qua nửa ngày, Hà Tình Tình mới tạm hồi thần trở lại, vẻ mặt khó tin hỏi: "Diệp Thu, sao Hồ tổng lại sợ anh như vậy?
Còn...Còn gọi anh là gia gia?"
"Có thể là vì, tôi và gia gia anh ta trông khá giống nhau!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt nói.
"Thôi đi, còn nữa sáng nay sau khi tôi đi, làm sao anh đòi được tiền nợ vậy?"
Hà Tình Tình trợn mắt liếc Diệp Thu một cái, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Cũng không có gì, tôi đánh bọn họ một trận, đánh cho phục rồi, thì trả tiền thôi!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, nói qua loa.
"Đánh bọn họ một trận?
Trời ơi, giống như vừa nãy hả?"
Advertisement
Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình Tình tràn đầy khiếp sợ.
"Đúng a, trước kia tôi từng luyện võ ở Thiếu lâm tự!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.
"Thảo nào vừa nãy anh lại đánh giỏi như vậy!"
Hà Tình Tình gật đầu như nghĩ tới cái gì đó, coi như là đã tin lời Diệp Thu.
Sau khi hai người ăn no, liền tính tiền rồi đi ra ngoài Xuyên Thục Cư, dọc theo đường đi vừa đi vừa trò chuyện.
Trong lúc này, Diệp Thu đang nghĩ, làm thế nào để đưa mười vạn này cho Hà Tình Tình mà lại không làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy, để cô ấy không cảm thấy là mình đang bố thí cho cô ấy.
Nghĩ cả nửa ngày.
Khó khăn lắm mới nghĩ ra một cái lý do.
Diệp Thu vừa chuẩn bị nói ra.
Nhưng vào lúc này.
Điện thoại của Hà Tình Tình bất chợt reo lên.
"Thật ngại quá, tôi nghe máy cái đã!"
Hà Tình Tình mỉm cười xin lỗi, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn nút nhận cuộc gọi.
Nhưng mà không bao lâu sau.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình Tình trở nên cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Còn Diệp Thu đang đứng bên cạnh Hà Tình Tình, ít nhiều anh cũng nghe được một ít.
Hình như là bệnh tình của mẹ Hà Tình Tình trong bệnh viện lại trong tình trạng nghiêm trọng, bác sĩ bảo Hà Tình Tình nhanh chóng tới bệnh viện.
Sau khi cúp điện thoại.
Hà Tình Tình đã mất bình tĩnh rồi, cô nhìn Diệp Thu, vẻ mặt lo lắng nói: "Diệp Thu, bệnh tình của mẹ tôi lại nghiêm trọng rồi, tôi phải nhanh chóng tới bệnh viện."
"Được, tôi đi cùng cô!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó giơ tay bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.
Mà sở dĩ Diệp Thu đi cùng, là muốn nhân cơ hội này đưa tiền cho Hà Tình Tình...Bệnh viện nhân dân số một Giang Châu.
Phòng bệnh 305.
Diêu Tĩnh, mẹ của Hà Tình Tình nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, xung quanh là nhóm bác sĩ và y tác đang làm các hạng mục kiểm tra cho Diêu Tĩnh.
Sau khi Hà Tình Tình và Diệp Thu đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình nháy mắt biến đổi, suýt nữa thì khóc ngay tại trận.
Mà đúng lúc này, một bác sĩ nam đi tới chỗ Hà Tình Tình, nhìn Hà Tình Tình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cô là con gái của Diêu nữ sĩ phải không?"
Đối với bác sĩ nam này, tất nhiên là Hà Tình Tình nhận ra.
Anh chính là bác sĩ chữa trị chính chủa mẹ mình, Lưu Đông.
Vì thế.
Hà Tình Tình vội vàng gật đầu, khuôn mặt lo lắng hỏi: "Chủ nhiệm Lưu, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Vô cùng không tốt, chúng tôi nghi ngờ, bộ phận dạ dày và gan của mẹ cô đã phát triển thành ung thư!"
Chủ nhiệm Lưu bình tĩnh, ngữ khí nặng nề nói.
"Cái gì?"
Nghe thấy vậy, hai mắt Hà Tình Tình tối sầm, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Cũng may là Diệp Thu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ được Hà Tình Tình.
"Cô cũng không cần quá kích động, bởi vì bệnh tình còn ở giai đoạn đầu, nếu điều trị thỏa đáng thì vẫn có khả năng chữa khỏi!"
Chủ nhiệm Lưu khoát tay, khuyên nhủ.
"Chủ nhiệm Lưu, anh nói thật sao?"
Hà Tình Tình nghe vậy thì giống như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, gương mặt mong chờ nhìn chủ nhiệm Lưu.
"Ừ, nhưng mà về mặt chi phí điều trị, có thể sẽ khá tốn kém, cho nên trước tiên cô cứ suy nghĩ đi!"
Chủ nhiệm Lưu nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
Hà Tình Tình được Diệp Thu dìu đi tới trước giường bệnh.
Nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh hơi thở yết ớt, hai mắt nhắm chặt.
Hà Tình Tình không kìm được rơi lệ, vô cùng đau lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, có chút tuyệt vọng hỏi: "Diệp Thu, anh bảo tôi nên làm thế nào bây giờ?"
"Cô đừng lo lắng quá, bác sĩ nói là có cách, thế thì sẽ có cách!"
Diệp Thu vỗ vai Hà Tình Tình, an ủi nói.
Nói xong, anh nhìn về phía Diêu Tĩnh đang nằm trên giường bệnh.
Với trình độ y thuật của anh, sớm đã nhảy qua cấp độ bắt mạch chuẩn đoán sơ đẳng, anh chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra bệnh tình của Diêu Tĩnh.
Đúng như chủ nhiệm Lưu kia nói trước đó, bệnh tình về cơ quan dạ dày và gan của Diêu Tĩnh đã chuyển biến xấu, đồng thời xuất hiện tế bào ung thư.
Bệnh này ở trong y học hiện đại, về cơ bản thì không khác gì bị phán tử hình.
Thế nhưng ở chỗ Diệp Thu thì chẳng là cái gì.
Anh cứu được! Mà lúc Diệp Thu đang định nói với Hà Tình Tình là mình có thể cứu được.
Thì chủ nhiệm Lưu đã đi ra trước đó lại đi vào phòng bệnh.
Thấy thế, Hà Tình Tình vội vàng đi lên.
"Thế nào, cô suy nghĩ thế nào rồi?
Tình trạng bệnh này không thể để kéo dài!"
Chủ nhiệm Lưu nhìn Hà Tình Tình, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Chủ nhiệm Lưu, nếu như có thể cứu được mẹ tôi, tôi chắc chắn đồng ý, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
Hà Tình Tình vội vàng nói.
Bởi vì ba mất sớm, người mẹ Diêu Tĩnh đã vì cái nhà này mà hy sinh rất nhiều, còn nguyên nhân sinh bệnh cũng là bởi vì làm lụng vất vả gây ra.
Cho nên dù có thế nào, cho dù là đi vay tiền, Hà Tình Tình cũng muốn cứu chữa cho mẹ mình.
Thấy Hà Tình Tình đồng ý.
Khóe miệng chủ nhiệm Lưu không kìm được gợi lên một chút tươi cười.
Bất quá anh ta giấu rất tốt, nháy mắt lướt qua, sau đó nhìn Hà Tình Tình, nghiêm trang nói: "Một khi đã vậy, tôi sẽ nói với cô phương án điều trị. Căn cứ vào tình trạng bệnh của mẹ cô, bệnh viện chúng tôi chắc chắn là không làm gì được."
"Nhưng xem như mẹ cô may mắn, mấy ngày tới, danh y Quách Dương trùng hợp làm khách ở thành phố Giang Châu, ông ấy không chỉ là giáo sư y học, mà còn là đồ đệ của thần y Cát Hồng Viễn, nhận được chân truyền của Cát thần y, y thuật vô cùng cao siêu."
"Tôi cũng từng xin ý kiến ông ấy, ông ấy tỏ ý là bản thân có thể trị khỏi bệnh của mẹ cô. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đại diện bệnh viện chúng tôi chính thức mời giáo sư Quách, để ông ấy đích thân tới chữa trị cho mẹ cô. Tin tôi đi, mẹ cô nhất định sẽ bình an vô sự!"
Lời nói của chủ nhiệm Lưu, lập tức làm cho Hà Tình Tình nhìn thấy hy vọng.
Đại danh của thần y Cát Hồng Viễn, tất nhiên là cô đã từng nghe đến, đó chính là thần y chân chính.
Còn Quách Dương là đồ đệ của Cát thần y, lại là giáo sư trong lĩnh vực y học, y thuật chắc chắn cũng khá cao siêu.
Nếu ông ấy chịu ra tay chữa trị cho mẹ mình, vậy thì chẳng phải mẹ mình có hy vọng khỏi bệnh thật sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Hà Tình Tình không hề do dự, vội vàng gật đầu, nói: "Tôi đồng ý, xin chủ nhiệm Lưu giúp tôi liên lạc với giáo sư Quách!"