Chỉ một lát sau.
Tất cả những tên to cao kia đều ngã xuống đất.
Mà quan trọng là.
Từ đầu đến cuối.
Bọn họ ngay cả một tiếng hét thảm thiết cũng không thốt ra ngoài được. Sau khi té xuống đất, đều tắt thở ngay lập tức, chết rất bình thản.
Thấy cảnh tượng này.
Advertisement
Tất cả mọi người trong hội trường đều sợ đến ngây người.
"Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Gặp quỷ sao?"
"Các anh vừa mới thấy chuyện gì xảy ra không? Tên nhóc này rốt cuộc là người hay là quỷ vậy chứ!"
"Quái vật, đúng là quái vật mà!"
... Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối rít cả kinh nói.
Mà người hoảng hồn nhất.
Đương nhiên phải kể đến anh Tề đứng cách đó không xa.
Anh ta cứ thế đứng trợ mắt nhìn Diệp Thu lấy tư thế nhanh như chớp, không kịp bịt tai, giải quyết hết mười mấy tên côn đồ.
Điều này làm cho gương mặt vốn dĩ đang cười nhạt đầy khinh thường của anh ta, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Bởi vì, thực lực của mười mấy tên côn đồ anh ta mời tới.
Trong lòng anh Tề vô cùng rõ ràng.
Gần như mỗi một người bọn họ, thực lực đều là một địch mười. Hơn nữa còn từng kinh qua trăm trận, sức chiến đấu kinh người.
Một đám người như vậy, liên thủ với nhau, mà ngay cả ba giây cũng không thể chống lại được Diệp Thu.
Chuyện này thực sự là quá đáng sợ mà.
Sắc mặt anh Tề nhất thời trở nên tương đối khó coi.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu nhìn về phía anh Tề, toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Tuy nhiên,
Chính nụ cười thuần khiết đó, ở trong mắt anh Tề, lại giống như ác ma mỉm cười vậy.
Cả người anh Tề sợ đến choáng váng đầu óc, cả người không tự chủ được mà run lên.
Cho dù trước kia anh ta đã từng thấy qua sóng to gió lớn nhiều thế nào đi nữa, thì cũng chưa từng thấy qua người nào ác đến thế.
Cho nên giờ phút này anh ta thật sự không thể bình tĩnh nổi, xoay người liền muốn chạy trốn.
Nhưng mà.
Diệp Thu làm sao có thể để cho anh ta cơ hội này cơ chứ, anh lắc người tiến lên, trực tiếp cản đường của anh Tề lại.
"Anh chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Thu mặt đầy đùa cợt hỏi.
"Câu... Cậu rốt cuộc là ai?"
Anh Tề nuốt nước bọt, sắc mặt khó coi hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, mà quan trọng là, bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi được chứ?"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Tôi thật sự không biết bạn của cậu là ai, nơi này mỗi ngày người ra vô tấp nập nhiều như vậy, tôi làm gì nhớ ai vào ai cơ chứ! Cậu có muốn hỏi tôi, tôi cũng không có cách nào trả lời câu được cả!"
Sắc mặt anh Tề khó coi nói.
"Ồ? Nói như thế nghĩa là lời ông nói vừa rồi, đều chỉ vì muốn đùa giỡn với tôi sao?"
Trong mắt Diệp Thu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Giọng điệu này của anh khiến anh Tề sợ đến nỗi cả người đều bất giác run. lên, thiếu chút nữa là tè ra quần, vội vàng chê cười giải thích: "Tôi... tôi không phải là đùa giỡn với cậu, tôi... tôi chỉ muốn vui đùa một cách đầy thiện chí thôi!"
"Muốn đùa phải không?"
Diệp Thu híp mắt, sau đó trực tiếp tiến lên, nắm lấy cổ anh Tề kia, trực tiếp xách lên tại chỗ.
"Cậu... cậu muốn làm gì? Nhanh để tôi xuống nào!"
anh Tề nhất thời kinh hoàng thất sắc, mặt đầy sợ hãi hô lớn.
"Không phải anh muốn đùa giỡn vui vẻ sao? Hôm nay tôi sẽ chơi với ông một chút!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười lạnh lẽo, sau đó trực tiếp đưa tay trái ra, bắt cánh tay phải anh Tề lại.
"Cậu muốn làm gì? Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, sau lưng tôi có chỗ dựa rất lớn. Nếu cậu dám làm ra chuyện quá đáng với tôi, hậu quả kia cậu chắc chắn không thể nào gánh nổi đâu!".
Anh Tề hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu nói.
"Phải không?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó tay phải đột nhiên tăng lực.
Chỉ nghe "Rắc" một tiếng.
Cả cánh tay phải của anh Tề bị Diệp Thu xé đứt rời ra.
anh Tề thoáng ngẩn ra.