Diệp Thu lấy tốc độ nhanh nhất để tổng dọn vệ sinh cả khu biệt thự.
Sau khi đã làm cơm tối xong, liền ngồi trên ghế sô pha đợi Lâm Thanh Nhã đi làm về.
Nhìn sắc trời đã dần tối.
Thường thì vào lúc này, Lâm Thanh Nhã đã sớm về đến nhà.
Nhưng hôm nay lại không hề thấy một bóng người nào cả.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu nhíu mày, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn tiếp tục chờ.
Cứ như vậy, kéo dài đến khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bên ngoài biệt thự rốt cuộc cũng vang lên tiếng gầm quen thuộc của chiếc Ferrari kia.
Diệp Thu bước nhanh đến cổng biệt thự.
"Lâm tổng đã về rồi!"
Nhìn thấy Lâm Thanh Nhã xuống xe, Diệp Thu với gương mặt tươi cười chào đón.
"Ừ!"
Lâm Thanh Nhã thờ ơ đáp lại Diệp Thu một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy vậy.
Advertisement
Diệp Thu cau mày.
Mặc dù thái độ thường ngày của Lâm Thanh Nhã đối với anh cũng tương đối lạnh lùng.
Nhưng hôm nay lại mang cho anh một cảm giác rất khác.
Cho dù vẫn là giọng điệu lạnh lùng như mọi khi.
Nhưng lại có thêm dấu vết của sự uể oải xen lẫn trong đó.
Hơn nữa, sắc mặt của Lâm Thanh Nhã cũng không dễ nhìn, phảng phất như cô ấy đang gặp phải việc gì khó khăn vậy.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vội vàng đi theo, mặt đầy quan tâm hỏi Lâm Thanh Nhã: "Lâm tổng, em sao vậy?"
"Tôi không sao!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, ngồi xuống sô pha, giọng điệu lãnh đạm hỏi: "Làm cơm xong chưa?"
"Đã xong rồi!"
Diệp Thu vội vàng gật đầu một cái.
Sau đó anh nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt Lâm Thanh Nhã, dò hỏi: "Lâm tổng, anh thấy em làm việc một ngày cũng rất mệt rồi, hay là em ngâm chân một chút trước cho đỡ mệt nhé, thư giãn tinh thần rồi sau đó ăn cơm sau? "
"Ngâm chân?"
Đôi mi thanh tú của Lâm Thanh Nhã hơi nhíu lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: "Được!"
Nói xong.
Lâm Thanh Nhã liền tựa vào ghế sofa, duỗi thẳng đôi chân mảnh mai của mình đến trước mặt Diệp Thu.
Đôi chân thon dài thẳng tắp ấy được quấn trong một đôi tất lụa màu đen, trông đặc biệt quyến rũ mê người.
Diệp Thu nuốt khan, vội vàng đi lấy một chậu nước nóng có nhiệt độ vừa phải tới, nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: "Lâm Tổng, nước rửa chân đây, em tự rửa hay là..."
"Anh giúp tôi rửa đi!"
Lâm Thanh Nhã dựa vào ghế sô pha, hơi nheo mắt, giọng điệu mệt mỏi nói.
"Anh... Anh giúp em rửa sao?"
Diệp Thu sửng sốt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó sốc tinh thần tỉnh táo lại.
Thành thật mà nói.
Anh và Lâm Thanh Nhã kết hôn đã lâu như vậy.
Ngoại trừ lần Lâm Thanh Nhã bị bỏ thuốc kia, hai người bọn họ căn bản chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau.
Hơn nữa lần bỏ thuốc đó, lại trong hoàn cảnh ý thức của Lâm Thanh Nhã rất mơ hồ.
Mà bây giờ, Lâm Thanh Nhã lại chủ động yêu cầu anh giúp cô ấy rửa chân! Nên biết rằng đôi chân ngọc ngà của phụ nữ là một bộ phận vô cùng riêng tư! Có phải điều này chứng tỏ Lâm Thanh Nhã đối với anh không còn quá bài xích như trước nữa?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vô cùng kích động, nhanh chóng bưng chậu nước ngồi xổm xuống trước đôi chân đang mang tất lụa đen mảnh mai của Lâm Thanh Nhã, ngẩng đầu nhìn cô ấy, mặt đầy mong đợi hỏi: "Lâm tổng, anh bắt đầu nhé?"
"Ừ!"
Lâm Thanh Nhã đáp lại bằng một giọng điệu lạnh như băng, sau đó cởi giày cao gót của mình ra, vươn đôi chân ngọc tinh xảo đang được bọc trong lụa đen đến trước mặt Diệp Thu.
Ngửi được mùi hương thoang thoảng từ đôi chân ngọc ngà đang bọc trong lụa đen kia.
Hơi thở của Diệp Thu trở nên có chút dồn dập.
Hai tay anh run run, nhẹ nhàng và chậm rãi cởi chiếc tất đen trên chân Lâm Thanh Nhã ra.
Một đôi chân tinh xảo trắng muốt bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Diệp Thu.
Làn da trắng nõn và mềm mại như thể được ngâm trong sữa bò nguyên chất vậy, trong suốt như pha lê, không một chút tì vết nào.
Nó dường như là một tác phẩm nghệ thuật do thượng đế tạo ra, cực kì xinh đẹp và hoàn hảo.
Khi người khác nhìn thấy nó, không ai là không muốn cầm nó trong tay và chơi đùa một phen.
Diệp Thu hít một hơi thật sâu, theo bản năng cầm lấy đôi bàn chân ấy của Lâm Thanh Nhã xoa bóp vài cái.
Điều này khiến Lâm Thanh Nhã đang dựa vào ghế sofa hơi nhíu đôi mày thanh tú lại một tí.
Tuy nhiên, cô cũng không ngăn Diệp Thu lại.
Vì trong đầu cô bây giờ tất cả đều là chuyện của công ty.
Lần này, Lâm Vĩ đã gây phiền phức lớn cho cô.
Một khi thất bại, tập đoàn Lâm Thị từ nay sẽ nhanh chóng lao xuống dốc! Lâm Thanh Nhã giờ phút này đang suy nghĩ ngày mai nên nói như thế nào để thuyết phục Thomas của tập đoàn Scott từ bỏ việc ủng hộ cho Lâm Vĩ.
Cho nên dĩ nhiên không có thời gian phản ứng gì với Diệp Thu.
Mà cứ như vậy.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Lại càng giúp Diệp Thu chiếm được tiện nghi.
Diệp Thu cầm đôi chân ngọc của Lâm Thanh Nhã và chơi đùa cùng chúng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi đã chiếm tiện nghi xong, lúc này anh mới đem đôi chân trắng nõn của Lâm Thanh Nhã đặt vào trong chậu, vấn đề xoa bóp chân cho Lâm Thanh Nhã mới được bắt đầu.
Dựa vào việc nắm rõ các huyệt đạo trên cơ thể người, cùng với lực đạo kiểm soát vô cùng xuất sắc.
Kỹ thuật massage của Diệp Thu so với bậc thầy chăm sóc chuyên nghiệp cũng không hề kém cạnh chút nào.
Trong lúc nhất thời, một cảm giác thoải mái mãnh liệt từ lòng bàn chân không ngừng truyền đến.
Điều này khiến cho đôi mày vốn cau có của Lâm Thanh Nhã dần dần giãn ra, ngay sau đó là cả người chìm đắm trong cảm giác vô cùng thoải mái.
Tại khoảnh khắc này.
Mọi ưu sầu buồn bực trong lòng Lâm Thanh Nhã đều được xóa sạch.
Tất cả muộn phiền cũng tạm thời được quên đi.
Cô không còn nghĩ đến chuyện công ty nữa, chỉ muốn tận hưởng cái cảm giác dễ chịu tột độ này, hưởng thụ nó thật tốt mà thôi.
Sau đó.
Lâm Thanh Nhã thả lỏng bản thân, dựa vào ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, yên lặng hưởng thụ cảm giác khoan khoái không ngừng truyền đến từ lòng bàn chân.
Có lẽ do thực sự quá mệt mỏi.
Không lâu sau, Lâm Thanh Nhã liền chìm vào giấc ngủ.
Thấy vậy.
Khóe miêng Diệp Thu hơi cong lên, đem chăn từ bên cạnh cầm đến đắp cho Lâm Thanh Nhã, sau đó tiếp tục ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho cô.
Cứ xoa bóp như vậy ước chừng một tiếng đồng hồ.
Nếu là người bình thường chắc tay chân cũng đã sớm bị tê rần rồi.
Nhưng Diệp Thu vẫn kiên nhẫn xoa bóp cho Lâm Thanh Nhã, sau đó dùng khăn lông đem đôi chân lau thật khô, rồi đặt cả người cô nằm thẳng trên ghế sô pha.
Làm xong hết tất cả mọi thứ.
Diệp Thu chuẩn bị đem nước rửa chân bưng đi đổ.
"Không, tôi không đồng ý!"
Nhưng ngay tại lúc này.
Lâm Thanh Nhã đang chìm trong giấc ngủ chợt tỉnh giấc, đột ngột ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha.
"Lâm tổng, em không sao chứ?"
Khuôn mặt Diệp Thu hỏi với đầy sự quan tâm.
"Hả?"
Lâm Thanh Nhã sững sờ một lúc, sau đó cũng nhận ra được là mình đang nằm mơ, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi cô mơ thấy với sự ủng hộ của Thomas, hội đồng quản trị đã quyết định bỏ phiếu để cho Lâm Vĩ tiếp nhận vị trí CEO của Tập đoàn Lâm Thị.
Điều này thực sự khiến cô bị dọa tỉnh giấc.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mộng.
"Tôi không sao!"
Lâm Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, có chút buồn bã lắc đầu.
Nhìn Lâm Thanh Nhã như thế này.
Diệp Thu nhíu chặt hai hàng lông mày, không nhịn được hỏi: "Lâm tổng, từ lúc về nhà đến giờ anh thấy tâm trạng của em vô cùng không ổn, cứ lo lắng chuyện gì đó, bên công ty đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Nghe thấy lời này.
Lâm Thanh Nhã sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên chút khố sở chua xót.
Cô cũng rất muốn đem việc này nói với Diệp Thu.
Nhưng sau khi nói với Diệp Thu thì sao?
Diệp Thu có thể làm được gì cơ chứ?
Ngay cả chính cô cũng không thể tự mình giải quyết những chuyện này, thì Diệp Thu, đứa con rể không có chút lai lịch nào chắc chắn cũng sẽ không thể giúp được gì!