Long Thái Tử Báo Ân

Chương 55



Sau này khi có thời gian nghĩ lại VươngBồi đặc biệt hối hận, lúc đó sao không biết chuẩn bị kỹ một chiếc máyảnh, nếu không đã chụp được vẻ mặt ngốc của anh lúc đó rồi. Cái dạng này vừa sợ vừa kiểu ngoài ý muốn, vừa xen lẫn nghi hoặc, cùng với vẻ khôngdám tin, cho dù là diễn viên điện ảnh nổi tiếng đạt giải Oscar đi chăngnữa cũng không thể hiện được toàn diện như thế.

“Nè..” Vương Bồi thấy anh sững sờ nửangày thì chịu hết nổi đẩy anh một cái, “Ngao Du, anh ngốc gì thế?” Sauđó thì trên lưng cô căng thẳng, cả người đã ngập vào một bờ ngực vừa dày vừa rộng, Ngao Du dụi đầu vào cổ cô, miệng rên rỉ gọi tên cô: “VươngBồi Bồi, Vương Bồi Bồi à..” Rất giống cử chỉ của một chú chó con.

Anh nức nở một lúc lâu, rồi hình như chợt nhớ ra cái gì ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn Vương Bồi, trong ánh mắt cómột tầng nước mêng mông, “Vương Bồi Bồi à, “ anh hỏi: “Không phải là emđã tha thứ cho anh chứ?”

Tha thứ cái gì chứ, thực ra thì cô đã sớm không còn giận nữa rồi, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy anh giả vờ giả vịt bộ dạng nghĩ đến mà buồn cười, nhịn không nổi muốn nhìn thêm chút xem rốtcục anh định giả vờ đến lúc nào, thế mà chính cô lại kiềm chế không nổimình. Nhưng tha thứ hay không tha thứ, loại này chỉ cần trong lòng rõ là được, sao lại nói ra làm gì chứ? Chịu hết nổi cô xoay người bước đi.

“Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à…” Ngao Du tiếp tục quấn quít say mê, dường như còn muốn nghe chính miệng cô camđoan nữa. Vương Bồi bị anh quấn quá đúng là dở khóc dở cười, đập nhẹ một phát vào gáy anh, giọng đe doạ: “Lại náo loạn rồi, nếu náo loạn nữa emkhông thèm để ý tới anh nữa đâu”

Ngao Du lập tức yên tĩnh trở lại, ngồingoan ngoãn bên cạnh cô, chống má nhìn cô, mắt cũng không chớp. Một látsau anh như nghĩ ra gì đó, nghi hoặc hỏi: “Vương Bồi Bồi à, em nhận raanh khi nào thế? Có phải là Tuệ tuệ, hay A Hằng nói không? Kỳ lạ nha, AHằng không phải là người lắm mồm mà”

“Nhanh lên đem da của anh bóc đi!” VươngBồi thực sự không nhìn được loại mặt đen này của anh rồi, nhất là anhvới Phượng Hành lại giống nhau như đúc nữa, trong đầu nghĩ đến thìhoảng.

Ngao Du cứ cười liên tục, tràn đầy sựđồng cảm với cô: “Anh cũng thấy khó coi chết đi được nè, vóc dáng Phượng Hành không đẹp bằng anh được. Nhưng mà, ai cũng bảo anh ấy rất thànhthục, chững chạc. Nếu em chưa nhìn thấy A Hằng thì ổn rồi, nếu không…”Có trời mới biết được, nếu Ngao Du mà biến thành bộ dạng của Trọng Hằng, với tính tình kia của Trọng Hằng, Vương Bồi chỉ cần nghĩ ngợi một chútđã chịu không nổi run lẩy bẩy.

Cũng nhoáng một cái, trong nháy mắt Ngao Du đã biến trở về bản thân mình

tóc ngắn, mặt nhỏ nhắn quyến rũ, mũi cao, miệng góc cạnh, nhìn rất dễ chịu ngon lành làm người ta nhịn không nổichỉ muốn cắn một nhát, lúc cười trông có chút giống trẻ con, lúc nghiêmtúc thì trông lại rất doạ người – nói tóm lại là, một tên mặt trắng vôcùng đẹp trai.

“Vương Bồi Bồi” Anh trông vô cùng nghiêmtúc, còn thực sự nhìn Vương Bồi, mắt không chớp, “Anh cam đoan sau nàysẽ không phạm sai lầm gì nữa”

“Anh nên cam đoan nhiều nhất chính là sau này đừng bao giờ mắc phải sai lầm y như thế nữa” Vương Bồi nói một câunhư đinh đóng cột vậy, trong đầu cô hiểu rất rõ thực sự Ngao Du khôngthể là một người hay phá rối lại không dám chịu trách nhiệm, anh chỉ làkhông hiểu sự tình lắm, có chút không biết ăn nói, có một số việc khôngnên làm. Nhưng lòng nhiệt tình mà thành khẩn của anh, cùng sự thông minh và đơn thuần của anh, quan trọng hơn nữa là, anh một lòng một dạ vớicô, cả một chút tạp niệm cũng không có. Trên thế giới này không có người nào hoàn mỹ cả, Ngao Du cũng thế mà cô cũng vậy, vì thế, cô không thểlấy tiêu chuẩn hoàn mỹ ra yêu cầu anh phải như thế.

Hai người vừa mới làm lành, lúc Ngao Duđịnh rậm rịch tiến gần hôn cô, thì di động của Vương Bồi reo lên. NgaoDu nhịn không được lập tức thầm mắng người, kết quả vừa định mở miệng ra mắng thì nghe thấy tiếng Vương Bồi thân yêu gọi vào máy ngọt ngào:“Thái Hậu nương nương, ý mẹ định thế nào ạ?”

Ngao Du bỗng chốc bị kích động, miệng cứmở to ra, hận là không cướp được di động, cao hứng hét to vào chiếc diđộng: “Dì Bành à, Dì Bành ơi, con là tiểu Du đây nè!”

Vương Bồi nhanh tay bịt miệng anh lại, trừng mắt giận dữ: “Cha con đâu rồi?”

Giáo sư vương và Thái Hậu nương nươngđang đứng ở gần khu nhà, gọi điện thoại tới hỏi Vương Bồi xem có cần mua chút đồ ăn mang lên không.

“Trốn mau đi” Vương Bồi nhìn nhanh khắpphòng một lượt rồi thả bình hoa vào giá sách, cầm áo Ngao Du cởi ra đểtrên ghế ném vào lòng anh, “Anh về trước đi, tý nữa em sẽ tìm anh nóichuyện” Lúc nói tay đã đẩy đẩy Ngao Du ra khỏi phòng vẻ mặt nghiêm túcdặn dò: “Trăm ngàn lần đừng đến đây nhé!”

Thái Hậu giá lâm là chuyện nhỏ, giáo sưVương giá lâm mới là chuyện đòi mạng. May là Ngao Du còn biết nghe lời,nếu anh cứ cương quyết không chịu rời đi, chắc chắn hôm nay có trò hayđể nhìn rồi!

“Vương Bồi Bồi…” Ngao Du trông vô cùng ấm ức, “Dì Bành có phải rất giận anh không? Anh sẽ giải thích với dì” Giải thích cái rắm ý! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng, chả nhẽ anh còn cứthành thật đem hết chân tướng ra nói hết với Thái Hậu nghe sao, nói anhlà một con rồng, nói vì anh uống rượu say nên mới ngủ trên thiên giới có một ngày…Thái Hậu chắc chắn là cảm thấy não anh có vấn đề là cái chắc.

“Anh cứ về trước đi” Vương Bồi không còn sức đâu mà nói nữa, “Chuyện này, chúng mình sẽ bàn bạc thật kỹ đã”

Chuyện Vương Bồi yêu Ngao Du tuy chưa cónói với Thái Hậu, nhưng ông bà già nhà cô rất khôn khéo, cho dù là ở xatận Hàn Quốc đi chăng nữa cũng vẫn nghe thấy chút manh mối, nếu không,sao Ngao Du bỗng dưng biến mất một năm, bà cũng không bao giờ hỏi đếnmột câu. Hiện giờ Ngao Du đột nhiên xuất hiện, cho dù Thái Hậu không nói lời nào, nhưng chắc chắn trong đầu sẽ nghĩ ra gì đó.

Nếu Ngao Du cả cửa của Thái Hậu cũngkhông bước qua được, vậy giáo sư Vương kia…cũng không cần suy nghĩ gìthêm nữa. Tất cả đều là cha mẹ, có chuyện gì mà không hiểu tâm tư củacon, dù sao giáo sư Vương cũng coi con gái này như bảo bối vậy, chỉ ướcgì không gả cô đi mà ở nhà làm gái già cả đời cũng không sao.

“Trăm ngàn lần đừng tới đấy nhé!” Vương Bồi cứ dặn dò mãi, “Cứ đợi ở nhà đi, đừng có ra cửa, đừng để Thái Hậu nhìn thấy anh”

Ngao Du không nói lời nào lẳng lặng trở về phòng.

Anh vừa vào phòng thì Vương Bồi chợt nghe thấy tiếng thang máy “đinh” một tiếng, Thái Hậu và giáo sư Vương giá lâm.

Vẻ mặt Vương Bồi nịnh nọt ra đón, chỉ còn nước không hành lễ đặc biệt, nhiệt tình chào hỏi nịnh bợ hai ông bàgià, “Cha, mẹ, hai người tới rồi sao”

Giáo sư Vương ánh mắt sắc bén nhìn, còn Thái Hậu che miệng cười không ngừng, “Ôi ôi con của mẹ, con mắc sai lầm gì rồi?”

Đây là dạng cha mẹ gì thế không biết!

Hai người già bước vào phòng, chiếm luônsofa ngồi, ánh mắt sắc bén của giáo sư Vương quét một lượt khắp phòng,đảo mắt xong thì đứng lên tiến tới phòng ngủ của Vương Bồi kiểm tra.Thái Hậu chỉ cười không nói lời nào, Vương Bồi thì cứ trợn mắt liên hồi, hỏi nhỏ: “Mẹ nói xem tính tình của cha là tính gì thế? Người ta đau đầu sợ con gái già không gả đi nổi, thế mà ông già lại cứ sợ con có ngườitheo đuổi. Con thực không muốn lấy chồng, hai người đã quá quen muốnđuổi cũng không đuổi nổi…”

Thái Hậu mủm mỉm cười cười nhìn Vương Bồi chằm chằm, ánh mắt cũng không khác gì so với ánh mắt giáo sư Vương,“Con gái nhà chúng ta có xuân tình!”

Vương Bồi quay đầu đi, cô chỉ biết rằng cô sẽ không nên nói gì cả.

Vài phút sau, giáo sư Vương vừa lòng trởlại, chắp tay sau lưng trông bộ dạng rất uy phong, Thái Hậu chê cườiông, “Điều tra xong rồi sao?”

Giáo sư Vương ho khụ khụ hai tiếng, trênmặt chút mất tự nhiên cũng đều không có, cứ trả lời rất chi là hợp tìnhhợp lý: “Con bé còn trẻ chưa trưởng thành, rất dễ bị người ta lừa. Chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được”

Còn trẻ cái gì, chớp mắt sắp thấy đầu barồi còn gì, vậy mà giáo sư Vương lại còn cảm thấy cô còn nhỏ. Vương Bồichịu hết nổi hạ giọng bảo: “Cha à, cha còn nhớ lúc con còn học tiểu họccó bạn học cái gì cũng không biết hay không, chỉ là ở cạnh trường có một tiệm bán bánh quẩy. Con gái nhà người ta học tiểu học ban năm. Còn cóbạn học đại học của con là Lưu Quyên, con gái đều đi học trước đó..”

Giáo sư Vương làm như không nghe thấy gì, chỉ vào túi đồ ăn họ vừa mang tới bảo: ‘Lát nữa nấu cái này ăn trưa,sáng chúng ta vừa mới hái rau, còn tươi lắm. Còn có cá này, hấp đi,không cần kho đâu”

Thái Hậu là phụ nữ, có chút mẫn cảm, mơhồ đánh hơi được Vương Bồi có gì đó không thích hợp lắm, nháy mắt vớicô, hai mẹ còn liền mang thức ăn vào bếp.

Giáo sư Vương mở tivi xem kênh hí kịch,Thái Hậu khoá cửa bếp lại, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Thành thật khaira, có phải con có đối tượng rồi không?”

Vương Bồi giả ngốc, cười hắc hắc không nói lời nào.

“Nó đang làm gì, gia đình thế nào, trongnhà là thế nào…” Thái hậu hỏi một lèo mười vấn đề, còn Vương Bồi cảmthấy đến một đáp án cô cũng không đáp được.

“Ây da, con à, con nói chuyện ra xemnào!” Thái Hậu nóng tính cứ dậm chân, tức giận bảo: “Nếu con không nói,mẹ quay ra gọi ba con vào xem”

“Là Ngao Du ạ” Vương Bồi ngượng chínngười, chột dạ len lén nhìn sắc mặt Thái Hậu, quả nhiên phát hiện rathái độ của bà không thích hợp chút nào.

“Ngao Du à?’ Thái Hậu rõ ràng là không lý giải nổi ý nghĩ của Vương Bồi, “Nó…Không phải nó đã bỏ đi rồi sao? Lạiđã trở lại sao? Sau đó hai người các con ở chung một chỗ? Mẹ nói rồi Bồi Bồi à, chuyện này – đàn ông quan trọng không phải lớn lên trông thếnào, hoặc là trong nhà có tiền hay không, quan trọng là phải có tráchnhiệm. Ngao Du nó…”

Vương Bồi tự nhiên biết chuyện Ngao Dubỗng dưng đi mà không chào từ biệt đã làm cho Thái Hậu có ấn tượng xuống dốc không phanh, thậm chí cô đều không thể giải thích rõ cho bà ngheđược, nhưng mà…

“Mẹ à, con biết ý của mẹ rồi, con cũngbiết mẹ rất tốt với con. Nhưng mà chuyện này, Ngao Du cũng có nỗi khổcủa anh ấy mà” Vương Bồi thực khó xử quá, cảm xúc lẫn lộn, cô thực sựnghĩ không ra lý do gì để biện hộ thay cho Ngao Du, chỉ có thể cố vớtvát nói tốt cho anh, “Anh ấy…Thực ra tốt lắm ạ, chỉ là…Mẹ yên tâm đi,con không phải là loại người chỉ có nhìn bề ngoài của đàn ông đâu, contin anh ấy”

Thái hậu nhìn cô, thật lâu mà không nói gì, ánh mắt rất bình tĩnh, khôgn biết đang suy nghĩ điều gì.

Mãi hồi lâu bà mới đột nhiên hỏi: “Người kia đâu?”

“Gì ạ?” Vương Bồi sửng sốt, do dự hai giây mới nói: “Anh ấy ở phòng đối diện ạ”

“Hai người các con..” Ánh mắt Thái Hậu đột nhiên thay đổi.

“Không có!” Vương Bồi nhanh miệng thề, phủ nhận, “Tuyệt đối không có!”

Sắc mặt Thái Hậu lúc này mới dịu đi,“Chuyện này cũng không có kém gì lắm” Dừng chút, lại bảo: “Chuyện nàytrước tiên đừng cho ba con biết. Đợi lúc nào thích hợp mẹ trước tiênphải lựa lời xem xem nên nói thế nào với ông, chuẩn bị trước, nếu khôngông lại tức lên thì phiền”

Vương Bồi chỉ sợ chính là xem giáo sưVương sao cho tốt, lúc này có sự trợ giúp của Thái Hậu, cô cầu mong cònkhông được. Hai mẹ con cứ ở trong bếp làm việc, vừa nhỏ giọng bàn bạclàm cách nào đối phó với giáo sư Vương, trong phòng đang náo nhiệt thìbỗng nghe tiếng chuông cửa reo. Vương Bồi trong lòng có đủ loại dự cảmkhông ổn.

Cô nhìn thoáng qua Thái Hậu, vẻ mặt Thái Hậu khiếp sợ nhìn cô, giáo sư Vương dĩ nhiên là đứng lên đi ra mở cửa.

Cửa lớn vừa mở, Vương Bồi và Thái Hậu cùng lúc thốt lên một tiếng “Hít vào..”

Vẻ mặt Ngao Du tươi cười đứng ở cửa, mặt mũi hăng hái bừng bừng lên tiếng chào hỏi giáo sư Vương, “Xin chào!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv