Long Thái Tử Báo Ân

Chương 47



Sau một thời gian khá dài, bản thân Vương Bồi mới thường xuyên ngồi ngẫm lại, cô và Ngao Du mới kết nhau được cómột tháng, có phải cô đã làm sai cái gì, có phải cô không quý trọng tình cảm của anh không, có phải là phạm vào chuyện quả thực không thể thathứ hay không.

Hai tháng sau, vào một ngày Vương Bồingồi ăn cơm trưa trong nhà Chu Bách Đình, mới chuyện trò cùng Chu BáchĐình nghe chuyện giận dỗi trong nhà. Chu Bách Đình thở phì phì bảo,“…Giận tới mức mình quay ngoắt người đi, đóng sạp cửa đi xuống lầu.”

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó á?” Chu Bách Đình cười ngượngngùng, nhỏ nhẹ trả lời: “Còn thế nào nữa? Mình đi vòng vòng một hồi rồitrở về. Kết quả là mình về đến nhà, anh mập vẫn còn tìm ở ngoài, đến tận nửa đêm anh ý mới trở về”

Vương Bồi nhìn cô nàng bất đắc dĩ thở dài.

Chu Bách Đình lại tiếp tục: “Sau đó anhmập nhà mình còn nói mình, cho dù có cãi nhau đấu võ mồm thế nào, cũngđừng bao giờ giận quay người bỏ đi như thế nữa. Anh ấy nói lúc ấy anh ấy một mình đứng trong phòng tức đến mức sắp khóc luôn rồi….Cậu nói xem,anh ý là một người đàn ông, sao lại mẫn cảm vậy chứ ___ ây da Bồi Bồi à, sao cậu lại khóc thế?”

Vương Bồi cúi đầu lấy tay lau nước mắt,xoay người vọt vào toilet. Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt,hai mắt sưng đỏ, nhìn thảm hại đáng thương vô cùng.

Chu Bách Đình còn đứng ngoài cửa lo lắnggọi tên cô. Vương Bồi cúi đầu vốc nước lạnh rửa mặt, rồi cố làm ra vẻkhông có gì, nhìn về phái cô nàng nhoẻn miệng cười: “Không sao, thực sựđó”

Sau này, Vương Bồi bắt đầu nhịn khôngđược hoài nghi, có phải cô không thực sự hiểu rõ Ngao Du hay không. Cáitên chỉ biết suốt ngày cười hì hì, đơn thuần ngây thơ tựa như đứa trẻcon kia lại tựa như đàn ông kia, sao lại có thể là người không suy nghĩkỹ cứ vứt bỏ cả tình cảm, không nói một lời cứ thế rời đi.

Cho dù cô có làm sai đi nữa, anh tức thếnào chăng nữa, cũng không thể cứ thế mà quay người bước đi vậy chứ. Chodù có chửi mắng, khắc khẩu, thậm chí là nói chia tay thì cũng đừng cứnhư thế trầm lặng lời đi chứ…

Hay là trong lòng anh, cô và bọn con gái lúc nào anh cũng nhắc tới ấy cũng không có gì khác nhau sao.

Lúc này một loạt những ý nghĩ cứ xuấthiện, tựa như cỏ dại cứ mọc lan tràn trong lòng, cô cố gắng kiềm chế bản thân không muốn nghĩ xa như thế nhưng càng làm vậy thì lòng cô càng rối rắm và thống khổ biết bao.

Đã không có tình yêu, ngày vẫn trôi qua như lẽ thường vậy.

Một năm sau đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Điền Tri Vịnh ở Bắc Kinh phẫu thuật, tiếc là không thành công, bác sỹ nói rằng có lẽ anh chỉ có sống được nhiềunhất là hai năm. Về sau anh ở lại Bắc Kinh tĩnh dưỡng, trong lúc đóVương Bồi gặp anh hai lần, lần nào anh cũng trầm mặc suy sút, thoạt nhìn như già đi mất mười tuổi vậy, so với ấn tượng trong lòng Vương Bồingười kia nho nhã ôn nhu không hiểu sao lại biền thành hia người vậy.

Về sau Chu Bách Đình sinh ra một côngchúa nhỏ, mọi việc trong nhà cũng náo loạn cả lên.ChuĐại tiểu thư vì bảo bối con gái mà đã hy sinh thật lớn, một tháng tăng lên tám cân, trôngmập mạp trắng trẻo. Chu Tích Quân ở lại Thượng Hải phát triển nghệthuật, hai tác phẩm của Vương Bồi được đánh giá rất cao.

Trường Đại học J đã đổi hiệu trưởng; HứaVăn Văn và bạn trai cãi nhau rốt cục cũng kết hôn, rồi ba tháng sau lạili hôn; Trần Cương ngoại tình với học trò bị vợ viết đơn kiện sau bịđuổi khỏi trường; Tiểu Vũ và bạn gái tách ra riêng…

Còn Vương Bồi thì cứ càng ngày càng gầyđi. Hình dáng của cô vốn đã gầy giờ lại càng gầy, chỉ còn thấy trên mặtlà có chút da thịt, nhìn không rõ lắm. Mà một năm này chỉ sợ là sút mấtmười cân, nhìn như tờ giấy mỏng, quần áo khoác lên người cứ bay bay, hai má đầy đặn giờ biến thành hạt dưa nhỏ. Chu Bách đình cứ thỉnh thoảnglại trêu chọc cô là có chút phong cách của tiên, nhưng mỗi lần chê cườixong thì lại không nhịn được ngao ngán thở dài.

Lễ Noel năm 2011, Ngao Du đã rời đi J thị suốt một năm, J thị lại nổi lên cơn bão tuyết.

…..

Trên thiên giới núi Hư Miểu

Ngao Du ngủ mơ màng, mơ hồ còn nghe thấytiếng ai gọi tên anh, cứ một lần lại một lần làm cho anh ngủ không yêngiấc. trong lòng vẫn còn tức chút, quay người đi không thèm để ý. Lúctìm được tư thế ngủ thoải mái mới chợt thấy cơn gió lạnh tràn tới, rồigiật mình một cái, đã bị người ta dội cho một trận ướt từ đầu tới chân.

“A__” Ngao Du tức tới mức hét to lên mộttiếng từ trên giường bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn đầu sỏ gây ratrước mặt mình. Mặt Trọng Hằng không chút thay đổi lại tiếp tục bắt tayvào làm tiếp, Tuệ Tuệ thì một tay cầm một bình nước đưa vào tay anh,đứng cười cười bên cạnh, cả chút áy náy cũng không có.

“A Hằng!” Ngao Du không dám đánh Tuệ Tuệ, chỉ lấy toàn bộ cơn tức trút cả vào Trọng Hằng, lúc nói thì tay đã vung lên rồi.

Trọng Hằng sớm đã có chuẩn bị trước, nhẹnhàng lách mình tránh, lật ngược tay cầm chặt cổ tay Ngao Du, cười tràophúng: “Đều say đến thế, còn dám đánh nhau với tôi, không muốn sốngchắc” Lúc nói, tay ra sức bóp mạnh, Ngao Du kêu gào thảm thiết như bịchọc tiết.

“Nhẹ chút, nhẹ chút___a đau!” Ngao Du khó khăn lắm mới dãy ra khỏi sự kiềm chế của anh, cứ vừa xoa cổ tay vừatrừng mắt nhìn anh chàng, “A Hằng, cậu bị thần kinh à?”

Trọng Hằng lạnh lùng nhìn anh, một lúcsau mới cười tươi đập vào vai anh thân thiết, “Cậu bảo cậu trở về màkhông nói với tôi một tiếng, có phải bạn bè không. Dù gì cũng phải thống báo một câu chứ, cũng lấy rượu ra để giúp cậu đón gió tẩy trần chứ,chúc mừng cậu đã trở về Thiên đình”

“Cái gì?” Trong đầu Ngao Du cứ u u mê mê, một lúc cũng không tiếp nhận được Ý của Trọng Hằng là gì, phải vài giây sau cuối cùng mới có phản ứng, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.Trọng Hằng cũng không chửi bới ác độc gì, Tuệ Tuệ thì im lặng ngồi cạnhanh, lát lại nhìn anh chàng, lát thì lại nhìn Ngao Du.

“Tôi….Tôi đã trở về bao lâu rồi?” Trầm mặc hồi lâu, Ngao Du giống mộng du mới hạ giọng hỏi nhỏ.

“Không lâu đâu…” Tuệ Tuệ giành nói trước: “Cũng phải hơn mười ngày rồi. Haiz, dù sao thì anh cứ nói bay bướmsuốt, uống rượu ăn ngon, không nhớ rõ thời gian cũng là chuyện thường”Giọng của cô nghe cũng không được ổn, đến như ngao Du trì độn như thếcũng nghe được ý trào phúng, sau sắc mặt anh lại càng trắng bệch thêm.

Hơn mười ngày…..Thế chẳng phải có nghĩa là, con Vương Bồi cũng đã sắp học đại học rồi sao…

Thân thể Ngao Du mềm nhũn ra, ngồi phịchxuống giường ngây ngốc hơn nửa ngày không nói được lời nào. Tuệ Tuệ thấy thế mới sinh chút không đành lòng, suy nghĩ từ từ xem muốn nói gì, chỉsợ tý làm Ngao Du giận, nổi cơn thịnh nộ, mới trốn sau lưng Trọng Hằng,ra sức nháy nháy mắt với anh.

Trọng Hằng cười khổ, nhấc chân lên đá cho Ngao Du một đá, lười biếng bảo: “Mau đứng lên nào, chị dâu lừa cậuthôi, thật đúng là cũng tin. Nhưng mà cậu cũng đừng có mừng trước, tuynói là trở lại một ngày, nhưng dưới trần gian lại là một năm rồi, khôngbiết ở đó đã xảy ra chuyện gì nữa, có gì thì đã có đó rồi. Hơn nữa, cậukhông nói một lời cứ thế đi, người ta dựa vào cái gì mà chờ cậu chứ?”

Tuệ Tuệ tức nhất là điều này, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép nên cứ đứng sau lưng Trọng Hằng mắng anh: “Nói thì thế nào, có chuyện gì sao không nói cho rõ ràng, cho dù là có cãinhau ầm ĩ một trận nữa. Tự dưng rời nhà bỏ đi, vừa đi cũng đã một năm.Nếu là tôi áy à, một người đàn ông như thế đã sớm đá một đá rồi, khôngcó một chút trách nhiệm gì…”

Ngao Du sắp khóc rồi. Anh cảm thấy mìnhthật oan ức, không phải là do náo loạn với bạn gái mới xoay người đi,uống một đống rượu, sau đó….Sau đó thì về nhà ngủ sao. Lại nữa, vẫn làdo Vương Bồi gây ra, anh mất công cả một ngày liền, sao giờ anh lại làtên đầu sở đây!

“Cậu không cần phải oan ức như thế!”Trọng Hằng trừng mắt liếc, “Muốn oan ức thì đi mà bảo với người nhàVương Bồi đó, xem xem cô ấy giải thích thế nào? Nhưng mà…” anh cố ý thởdài, dùng một loại giọng ảo tưởng nói: “Lấy tính tình Vương Bồi kia, tôi đoán chắc, cậu ngay cả cách cô ấy ba bước cũng không thể nào vào nổi!”

Đầu Ngao Du càng cúi thấp hơn, một lúclâu sau mới tội nghiệp ngẩng đầu lên, mong ngóng nhìn muốn kéo lấy tayTuệ Tuệ, định mở miệng thì đã bị Trọng Hằng đẩy ra rồi.

“A Hằng!”

“Chuyện của cậu chính cậu tự giải quyếtđi, đừng có kéo Tuệ Tuệ vào” Mắt Trọng Hằng sáng quắc, như nhìn thấydụng tâm của anh, không đợi anh mở miệng đã cắt đứt lời anh.

Ngao Du cũng tức trừng mắt với anh chàng, trông vừa buồn bực vừa thương tâm. Một lát ánh mắt nhấp nháy như lànghĩ ra cái gì, vuốt vuốt mũi, nhìn chằm chằm Trọng Hằng. Tuệ Tuệ lậptức tiến lên che khuất tầm mắt của anh, thái độ cực kỳ nghiêm túc, “Đừng có mà nghĩ thế nhé!”

“Cái gì?” Trọng Hằng còn chưa hiểu ra cái gì.

“Không có gì!” Hai người cùng đồng thanh trả lời.

Mất vài giây, Ngao Du lại hỏi: “Phượng Hành có ở đây không?”

Tuệ Tuệ lập tức im lặng. Trọng Hằng thìcó chút mờ mịt nhìn cả hai người, một lúc sau, mới chần chờ hỏi nhỏ:“Cậu ấy hạ phàm đi chơi rồi. Hai người các ngươi rốt cục đang làm tròquỷ gì”

Ngao Du nhanh như chớp bước đi. Vẻ mặtTuệ Tuệ phức tạp nhìn Trọng Hằng, nghĩ ngợi, cắn môi bảo: “Hay là chuyện này chúng ta đừng nhúng tay vào đi. Đầu óc của Ngao Du cấu tạo khônggiống chúng ta đâu”

Mặt Trọng Hằng không thay đổi nhìn cô: “Vậy em vẫn có thể đoán được ý nghĩ của cậu ấy, chắc cũng không dễ gì”

“Trọng Hằng____”

******

Khóa học kỳ này Vương Bồi vẫn dạy tới hơn nửa học kỳ, vì thế vẫn kéo dài cho tới tận tháng Mười hai vẫn chưa vềnhà. Lúc tan lớp thì trời đã tối rất nhanh, đèn đã sáng hai bên đường,soi vào những bông tuyết bay lả tả trông rất đẹp mắt. Có học trò còn lấy máy ảnh ra chụp để lưu giữ, nên chụp hết sức chăm chú.

Vương Bồi nắm chặt áo khoác, hai tay chàsát, cúi đầu lao ra khỏi lớp học. Cô không lái xe, ô cũng không mang, ra sức chạy tới viện Thái Dương mùa xuân. Lúc đến cửa trường bỗng đụngphải một người đau hết cả người, may là người kia đi cũng chậm nên Vương Bồi chỉ lùi lại vài bước, rồi lập tức dừng lại.

“Rất xin lôi, xin lỗi, là tôi không chú ý, chạy nhanh quá” Vương Bồi lên tiếng xin lỗi nhanh.

“Không sao!” Giọng người đàn ông từ trên cao truyền xuống vừa chậm, ấm, bộ dạng nhìn cũng được lắm.

Vương Bồi gật gật đầu, xoay người định đi thì người đàn ông lại lên tiếng hỏi: “Xin cho hỏi, cô có biết viện Thái Dương Mùa xuân đi đường nào không?”

Vương Bồi nghiêng đầu nhìn anh ta, đó làmột người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, làn da có chút đen, nhưng đườngnét thì rất rõ, bất đồng với Ngao Du, không thể nói là cực kỳ xinh đẹp,thoạt nhìn trông anh ta thuộc loại nam tính. Ánh mắt người đàn ông thẳng thắn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cực nóng đầy phức tạp.

Vương Bồi theo bản năng có loại mâuthuẫn, cứ cúi đầu né tránh, “Đi thẳng bên trái ba trăm bước, nó ở phíatrước mặt” Cô nói một câu ngắn gọn, rồi quàng khăn vào cổ, tiếp tục cúiđầu đi tiếp…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv