Long Thái Tử Báo Ân

Chương 34



Buổi tối Vương Bồi đang ngủ ngon lànhthì nghe mơ màng có người đẩy cửa, rồi tiếng Ngao Du làm nũng nghe rõmồn một vào tai cô, “Bồi Bồi à, nóng chết rồi, trong phòng không có điều hoà, cô mau mở cửa ra đi..”Vương Bồi không thèm để ý tới anh ta, xoay người ngủ tiếp.Anh ta lại tiếp tục lải nhải kêu bênngoài, “… Vương Bồi Bồi….Mau mở cửa đi nào…” Một lúc sau, giọng kia mớidần dần ngừng hẳn, Vương Bồi lúc đó mới vừa lòng thả lỏng người tiếp tục ngủ tiếp.Cô vặn nhỏ điều hoà xuống, cuộn trongchăn ngủ, không nghĩ ngợi thêm nhiều. Đến sáng tỉnh dậy cô còn lườikhông muốn dậy nữa. Trên người rất ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương củacon trai bên cạnh, chân tay cô giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy tay chân anh ta, gác lên người anh ta, đầu chui vào trong ngực anh ta, ngủquá ngon lành…Anh ta…Vương Bồi mở bừng mắt ra, lọt vào tầm mắt là hình ảnh một cậu con trai trẻ trung trong ngực, tóc xù gốiđầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, bộ dạng trông vô cùng xinhđẹp.“Hm..” Hình như thấy Vương Bồi động đậyNgao Du lúc này mới động đậy, vươn dài cánh tay ôm cô vào trong lòng,thậm chí bộ phận mấu chốt của anh ta còn cọ cọ trên người Vương Bồi nữa, trên mặt hiện lên nét thoả mãn, thoải mái vô cùng.“Ngao Du…”Vương Bồi bây giờ mới thấy mình đặc biệt đã phụ công dạy dỗ của Thái Hậu, mẹ yêu quý của cô đã phải vất vả baonhiêu năm nay mới miễn cưỡng đào tạo cô trở thành thục nữ như thế, nóichuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, vui buồn, tức giận cũng không thể hiệnra, vậy mà từ lúc có Ngao Du đến thì sau này cô càng ngày càng rống tohơn nhiều, gần đây lại càng có xu hướng gào thét kinh khủng nữa.“Hm..” Ngao Du bị tiếng rống như sư tửcủa cô thì bừng tỉnh ngay lập tức, lắc lắc đầu, ngây ngốc nhìn cô, rồilại nhíu mắt, mất hứng bảo: “Vương Bồi Bồi, mới sáng sớm mà kêu la cáigì thế, vẫn còn ngủ chưa đủ nè” Nói xong lại nằm vật xuống, cánh tay còn túm nhanh eo Vương Bồi kéo sát lại, lôi cô cũng ngã xuống giường,“Chúng ta ngủ tiếp một lúc nữa đi nha”Vương Bồi tức đến nổ mũi lên rồi, đúnglà tên hạ lưu bẩn thỉu, dám lén lên giường cô, lại còn ung dung tự tạinhư thế nữa chứ. Cô…cô định nhấc chân lên đạp luôn vào bộ phận chủ chốtcủa anh ta, cô muốn phế anh ta luôn!Nhưng Ngao Du lại thông minh ngăn châncủa cô lại, trông còn tức giận nữa chứ, khuôn mặt đẹp trai lúc đỏ lúctrắng, trông cực kỳ ấm ức, “Vương Bồi Bồi à, cô cũng thật quá thể đáng.Tối qua còn ngủ trên người tôi, cô….lại còn cắn tôi….thế mà vừa mới mởmắt đã trở mặt rồi. Cô…cô…”“..Anh nói bậy!” Mặt Vương Bồi tái đirồi lại đỏ ửng lên, ánh mắt cô len lén nhìn vào ngực Ngao Du, quả nhiên ở đó thấy có một mảng đỏ, nhìn xuống chút nữa….Xuống chút nữa cô càngkhông dám nhìn nữa rồi…Cô chưa bao giờ cùng đàn ông ngủ nên cóbiết đâu rằng mình lại có tật xấu như thế. Cho dù…cho dù là sự thật đichăng nữa….chuyện này cũng thật kỳ lạ quá đi. Ngao Du tên này…làn da của anh ta sao mà trơn bóng thế, dáng sao đẹp thế, mùi hương trên người sao thơm thế, lại ôn nhu ôm lấy cô, cho dù cô có là tên lưu manh đến cỡ nào đi nữa thì cũng ….cũng chỉ là con người bình thường thôi mừ…có đúng vậy không.Vì thế Vương Bồi lập tức cho là chuyệnbình thường hợp tình hợp lý, giọng vóng lên cao, “Ai cho anh trèo lêngiường của tôi?” Không phải cô đã khoá cửa rồi sao, tên Ngao Du này rốtcục là vào lúc nào vậy cà?Quả nhiên anh ta bắt đầu cười ha ha, ngã xuống giường, cười rung ngực, cứ đắc ý đến mức kiêu ngạo nhìn VươngBồi, “Chuyện khoá cửa sao làm khó được tôi?” Nói xong anh ta lại xấutính tiến đến gần Vương Bồi, đưa tay ôm lấy eo cô, cất giọng nũng nịu,“Vương Bồi Bồi à, chúng ta cùng ngủ thêm một lúc nữa nhé”Nhìn bộ dạng đẹp trai chiếm hết cả thânthể mình. Tên này đúng là tên đáng ghét, cái giọng nheo nhéo phát ngấy,ai nghe cũng thấy ghê tởm chỉ muốn cho một bạt tai, thế mà đổi lại làNgao Du thì lại thấy vẻ hồn nhiên đến thú vị. Vương Bồi giơ cao tay định tát một nhát vào khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng không biết sao lại khôngnỡ xuống tay.“Anh…Buông tay ra” Vương Bồi đành hạ tay xuống cắn răng, tức đến bất đắc dĩ hét lên.Anh ta cứ như mắt điếc tai lòi, còn cốra sức dúi đầu vào lòng cô, nũng nịu, “Ngủ một lát nữa đi, tối qua tôingủ nóng chết lên được, Bồi Bồi à, Bồi Bồi à..”Chuyện này làm cho người ta sống không bằng chết..Hai người họ cứ trên giường cưỡng ép một hồi mất đến nửa giờ, cuối cùng Vương Bồi mới giãy dụa thoát ra đượcnhanh chóng rời giường, nhanh như chớp chạy vào toilet, đã sớm quên tiệt chuyện tối qua anh ta gây ra.Đến giờ nghỉ trưa Vương Bồi không vềnhà. Cô cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém đến tệ, cứ nói làháo sắc đi, nhưng đối với người đẹp trai như Ngao Du kia, người thườngcũng không cầm lòng được nữa là. Nhưng cô thì sao giống thế được, tronglòng cô đã có người thương rồi, cô không thể nào bị tên Ngao Du đẹp trai kia mê hoặc được – cái tên nhóc hỗn xược kia, trừ chuyện làm nũng rathì chẳng có gì tốt cả.Một người đàn ông tốt sẽ không giống anh ta như thế, à mà đàn ông tốt thì chắc chắn không phải suốt ngày ru rútrong nhà, mà phải học hành tử tế, cố gắng làm việc, duy trì phong độ,có sự nghiệp, không giống như tên Ngao Du kia cả ngày chỉ biết ăn khôngngồi rồi, chỉ biết có tán gái mà thôi.Vương Bồi thích là người đàn ông chữngchạc, trưởng thành, lúc cười cũng không phải cứ ngoác mồm ra cười chảnghĩ gì, lúc giận cũng sẽ không giống anh ta nghiến răng nghiến lợi bộcphát. Ngao Du tên kia, trừ đẹp trai ra, thì chỉ biết phá rối. Một ngườiđàn ông ngây thơ như thế, cô không thèm thích đâu nhé!“Anh ta…cứ ăn mặc như thế mà đi ra sao?” Chu Bách Đình mở to mắt, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên hỏi, “Mình cònnhớ rất rõ, bộ quần áo kia của cậu…hình như là rất mỏng…Chắc không phảilà…”“Đến cả cúc anh ta còn chưa đóng vào nữa là!” Vương Bồi oán hận nói, “Chỉ thiếu chút thì đã trần truồng nhưnhộng mà đi ra rồi, thực sự là…’ Còn không biết xấu hổ nữa.“Vậy cậu chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì” Chu Bách Đình che miệng cười to, ánh mắt còn mang theo nét trêu trọc và chế nhạo, “Dáng người anh ta cũng đẹp nhé, hây da cậu chẳng chiếm hếttiện nghi rồi đấy thôi, lại được mở rộng tầm mắt nữa nhé..”Cái cô nàng Chu Bách Đình này nói thếnào mà lại lạc đề nữa rồi? Cô đang oán hận chưa kịp giải toả đây này,hơn nữa, thấy được phúc gì chứ – đến cả “tiểu đệ đệ” của anh ta cô cũngđã nhìn thấy hết rồi, trần truồng cả người thì là gì chứ. Nhưng VươngBồi thông minh biết ngậm miệng đúng lúc, cô suýt nữa đã buột mồm nói rachuyện này, Chu Bách Đình chưa biết chừng còn nhảy dựng lên ấy chứ, lúcđó cô còn biết làm gì nữa.“Sau đó thế nào?’ Chu Bách Đình hỏi,“Anh ta cứ thế ở lại nhà cậu sao? Mình nói này, không phải là anh tathực sự thích cậu đấy chứ? Ở một nơi xa, từ Dao Lý đuổi tới tận đây cũng rất xa nha, không dễ dàng gì. Theo mình thì cậu gật anh ta luôn đi. Cứlẳng lặng chấp nhận đi, anh ta đẹp trai như thế, vóc người lại đẹp nữa,dù sao cậu có bị thiệt gì đâu”Cái cô nàng mang thai này thật là, sao lại không nói chuyện tử tế lại cứ nói chuyện đâu đâu vậy
Chu Bách Đình còn cảm giác chủ ý củamình cực kỳ tuyệt vời vì thế cứ hứng chí lên nói một thôi một hồi, “Mình không phải nói cậu nhé, Bồi Bồi à, cậu vóc dáng cũng xinh đẹp, nhà cửađàng hoàng, tương lai sán lạn, mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổicậu, cậu vẫn chẳng động tĩnh gì cả. Con gái ấy à, chỉ đẹp được một thờinào đó thôi, cậu đừng có lãng phí tuổi xuân như thế. Giống Ngao Du vậy,có muốn cũng hiếm, nếu mình chưa kết hôn ý à, thì mình đã nhanh chóngchiếm lấy rồi. Cột anh ấy vào trước, nói yêu sau đi. Xem gương mình đâynày, cả đời chỉ có một người đàn ông, muốn có thêm cũng không dám.”Lúc cô nàng nói chuyện, Vương Bồi đềuchịu hết nổi cứ nhìn ngóng ra cửa mãi chỉ sợ Trần Quỳ mà trở về, anh mànghe được thì chết chắc.Cả đời một người đàn ông, không phảichứ, vẫn là ước mơ xa vời bấy lâu của Vương Bồi đấy thôi. Cả đời chỉthích có một người, nắm chặt tay, cùng sống tới già, tựa như chuyện đồng thoại xưa vừa đẹp vừa hạnh phúc viên mãn.Vương Bồi trầm mặc xuống, Chu Bách Đìnhchợt thấy không bình thường mới nhíu mày nhìn cô, nhìn kỹ tìm kiếm, “Bồi Bồi à, cậu, không phải cậu có người trong lòng rồi chứ”Mặt Vương Bồi bỗng đỏ ửng lên.“Thật thế à!” Chu Bách Đình lập tức bịkích động đứng bật dậy, nhanh chân tiến đến túm lấy tay Vương Bồi, hứngphấn hỏi, ‘Ai thế? Tên gì? Mình có biết không đấy? Bao tuổi rồi? Đanglàm gì..”Vương Bồi do dự chút rồi vẫn cứ quyếtđịnh đem tâm sự của mình nói ra cho cô nàng nghe. Cô đem chuyện dấu kíntrong lòng mười năm, tới mức khó chịu vô cùng nói ra hết không còn đểlại chút nào.“Là tiểu thúc thúc kia của cậu á?” ChuBách Đình giật nảy mình, “Người trong lòng của cậu là chú ấy sao? Chú ấy đã từ nước ngoài trở về rồi ư?”“Ừ” Vương Bồi gật đầu, nhỏ giọng bảo: “Mình vừa mới không phải đã nói rồi sao, tối qua chú đã đến nhà mình đó”Chu Bách Đình chỉ nhớ mỗi chuyện Ngao Du mặc quần áo của Vương Bồi đi ra thôi, còn đâu mà nhớ tới người kháchđến là ai nữa, mới cười xoè “ha ha” hai tiếng, tiếp tục hỏi, ‘Vậy cậu có nói với chú ấy không?”“Nói á? Nói cái gì cơ?” Lòng Vương Bồibỗng hoảng hốt đứng bật dậy, hình như chỉ cần nghĩ thôi cũng đã ngượnglắm rồi, sao cô không biết xấu hổ lại nói ra chứ.“Hây da, cậu đúng là quá ngây thơ đi”Chu Bách Đình cũng nóng ruột, “Cậu đã đợi chú ấy những mười năm, thật là vất vả khổ sở chờ đợi chú ấy, đương nhiên là phải nói cho chú ấy biếtmới được chứ. Cậu không phải nói là, chú ấy trông rất đẹp trai sao, lạivĩ đại nữa. Một người đàn ông như thế, hấp dẫn như thế, không biết cóbao nhiêu con gái bâu vào như ruồi ấy chứ. Cậu không thể bỏ qua được,nếu không để ý sẽ bị người khác cướp mất đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi”Chu Bách Đình nói thế thực ra cũng rấtcó lý, hơn nữa, không phải cô nàng rất có kinh nghiệm đấy sao, Trần Quỳnhà cô nàng không phải cũng bị theo đuổi y như thế sao.“Vậy không phải chú ấy vừa mới trở lại à?”“Chuyện như thế phải làm càng sớm càngtốt” Chu Bách Đình nhanh chóng lôi điện thoại của cô ra, nhét vào tayVương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc bảo: ‘Gọi điện ngay đi, nhanh lên!”Chu Bách Đình giám sát bên cạnh, Vương Bồi do dự mãi mới gọi điện cho Điền Tri Vịnh.“Bồi Bồi đấy à..” Giọng Điền Tri Vịnh qua điện thoại vẫn ôn hoà như trước, giống như một làn gió mát giữa ngày hè nóng nực vậy.Vương Bồi ngẩng đầu, vẻ mặt Chu BáchĐình chờ mong nhìn cô, ngoài cửa mặt trời vẫn chiếu ánh nắng chói chang, gió thổi vào làm tấm rèm cửa bay phần phật. Vương Bồi mới mở miệng thìbị đập một nhát vào điện thoại.Chu Bách Đình ôm bụng cười lăn cười bò, Vương Bồi vừa vội vừa giận lập tức gác máy “cộp” một nhát xuống.“Cậu…sao cậu lại như thế chứ..Khó nóithế sao..” Chu Bách Đình dở khóc dở cười bảo, “Bình thường cậu lợi hạiđến thế cơ mà, không phải vữa cãi nhau với người khác sao, thế mà tớiđiểm mấu chốt lại không được là thế nào?”Chính cô cũng không biết rõ cho lắm, côluôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất ổn, lúc ấy vừa mới vào học, đạidiện cho sinh viên mới lên phát biểu cô cũng không hồi hộp đến vậy.“Chuyện như thế…làm sao nói trên điệnthoại được chứ” Vương Bồi nói lấp liếm, “Chắc chắn là phải gặp mặt nóichuyện rồi, nói trực tiếp mới được” Có trời mới biết được nếu thực sựtiểu thúc thúc đứng ở trước mặt, cô cũng không biết phải làm thế nào đểnói ra được.“Vậy thì tối cậu đi tìm chú ấy đi” ChuBách Đình dặn dò bảo: ‘Trăm ngàn lần đừng có ngại, chuyện gì à, mộttiếng trống thúc đẩy tinh thần thêm hăng hái, nghĩ mà coi, phải cố gắnglên, cậu đừng có mà lại ngại gì thêm nữa đấy”Buổi chiều Vương Bồi dạy xong liền lái xe về Dao Lý…Cô cũng không dám nói chuyện cùng với Chu Bách Đình nữa.Lúc về đến nhà thì trời đã tối, trongnhà dì Tào đang nấu cơm, ra mở cửa cho Vương Bồi, vừa nhìn thấy mặt thìđã cười tươi như hoa, “Hôm nay đúng là khéo quá, thầy Điền cũng vừa tới”Vương Bồi nghe thế cũng đứng sững lại, chẳng lẽ đó chính là định mệnh sao?Cô còn đang ngẩn người trước cửa thìtrong phòng lại chui ra một người, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, xinhđẹp tới mức người ta không dám nhìn gần nữa. Ngao Du cười hì hì nhìn côchào hỏi, “Vương Bồi Bồi à, cô tới rồi à”Anh ta sao lại giống âm hồn bám theo không tan thế không biết?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv