Trần Dương nói: "Hạ Quang Giáp lần này gặp đúng đối thủ rồi".
Bích Tiêu đỏ mặt không thèm để ý đến anh, bây giờ tay cô ấy bị anh cầm, mu bàn tay thấy tê rần, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa tức giận.
Làm gì còn tâm trí nào xem thi đấu trên lôi đài nữa.
"Bạt Kiếm Thuật, Luân Hồi Diệt Sát!"
"Bất Động Minh Vương, Thần Ngọc Minh Vương!"
Ầm!
Kiếm quang va chạm với bàn tay, năng lượng xung kích lan tràn ra ngoài khiến người ta kinh hãi.
Không phải là hai người họ không thể khống chế được sức mạnh của mình mà là sức mạnh bùng nổ quá lớn, vượt ra khỏi khả năng kiểm soát của họ rồi.
"Bạt Kiếm Thuật, Phá Diệt Vô Sinh!"
"Bất Động Minh Vương, Quang Minh Đại Thủ Ấn!"
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Mỗi lần ra tay, sức mạnh của cả hai đều tăng lên rất nhiều.
"Ghê quá, ghê quá!"
"Thực lực thật sự của hai đứa nó có thể sánh ngang với tu sĩ Tông Động Thiên rồi".
"Nói vậy thì bọn chúng có thể đấu được với cả tu sĩ Tông Động Thiên?"
Đạo chủ và vài trưởng lão Tông Động Thiên ghé tai xì xầm với nhau.
Thật khiến người ta kinh ngạc.
Ở cảnh giới Đạo Hoàng mà có thể sánh với Bất Hủ, thiên phú cao đến nhường nào chứ?
Thiên Kiêu triệu năm mới có một khủng khiếp vậy đấy.
"Bạt Kiếm Thuật, Hư Vô!"
"Bất Động Minh Vương, Niết Bàn!"
Cuộc chiến vẫn rất kịch tính, sau cùng các vị trưởng lão buộc phải ra tay củng cố lại lồng bảo hộ.
"Mạnh quá, ta cảm thấy mình sẽ không chịu nổi một đòn của bất kỳ ai trong số hai bọn họ!"
"Mạnh khủng khiếp, nếu không có lồng bảo hộ, e rằng ta còn không chịu nổi lực tàn dư của trận chiến nữa ấy chứ!"
"Kinh khủng khiếp thật, không thể tưởng, đây chính là nền tảng của Thiên Kiêu triệu năm mới có một à?"
Khán giả đứng bên dưới xì xào khen ngợi, trong đôi mắt của Nhiếp Vân cũng lộ ra ý chí chiến đấu, chỉ có đối thủ thế này mới khiến hắn thấy nhiệt huyết cuồn cuộn.
"Bạt Kiếm Thuật, Dịch Kiếm!"
Chiêu này cực nhanh, trong tay không có kiếm, trong tim có kiếm, vạn vật đều có thể là kiếm.
"Bất Động Minh Vương..."
"Rắc rắc rắc..."
Kiếm quang chém lên pháp tướng Bất Động Minh Vương, chém gãy tay của Minh Vương, không những thế, kiếm quang còn xâm nhập vào trong.
Mặt Mặc Ngọc biến sắc, cái này đâu phải kiếm quang, rõ ràng chính là Hạ Quang Giáp tự mình biến thành kiếm chiêu.
"Không những ta có thể chém nát Bất Động Minh Vương của ngươi mà còn có thể chém vỡ Thần Ngọc Thể của ngươi!"
"Phá!"
Ngón tay trỏ biến thành kiếm, điểm lên trước ngực Mặc Ngọc.
Giây phút đó, mặt của Mặc Ngọc trắng bệch, máu tươi rỉ ra khóe miệng của cô ta.
"Sao, ngươi... ngươi là phụ nữ!"
Hạ Quang Giáp vội rút tay lại, vẻ mặt rất kỳ quái.
Sau khi khán giả bên dưới nghe thấy thì cũng kinh ngạc không kém: "Gì cơ, Mặc Ngọc sư huynh là phụ nữ à?"
"Ôi trời ơi, lẽ nào cô ấy vẫn luôn giả nam sao?"
"Mẹ ơi, Mặc Ngọc sư huynh mà ta luôn yêu mến lại là phụ nữ sao?"
Đạo chủ của Minh Vương Cung cười khổ, cuối cùng cũng không giấu được nữa.
"Nữ thì đã làm sao?"
Mặc Ngọc lau vết máu bên khóe miệng: "Lần này ta thua, nhưng lần sau ta nhất định sẽ thắng".
Hạ Quang Giáp cúi gằm đầu, mặt đỏ lựng nhìn ngón tay của mình, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Chậc chậc chậc, Mặc Ngọc sư tỷ xinh đẹp thật đấy".
Trần Dương chép miệng, chẳng trách lúc cô ta lên lôi đài mình cứ cảm thấy sai sai. Đôi mắt đó, sóng mũi và cái miệng chúm chím kia, sao có thể là đàn ông được. "Ối!"
Lúc này, mu bàn tay của Trần Dương bỗng dưng đau nhói, quay đầu nhìn thì thấy Bích Tiêu đang tức giận nhìn mình: "Nếu ngươi thích thì tới xin số tu sĩ của Mặc Ngọc sư tỷ đi, nắm tay ta làm gì?"
Trần Dương biết ngay là Bích Tiêu đang ghen nên vội nói: "Trời đất chứng giám, trong tim đệ chỉ có mình sư tỷ thôi. Đệ chỉ là cảm khái một câu thôi mà, hơn nữa Mặc Ngọc sư tỷ đúng là rất đẹp. Đệ khen tỷ ấy đẹp cũng chỉ là nhìn từ khía cạnh khách quan mà thôi".
"Chỉ có mình ta? Đợi mấy cô vợ của ngươi lên đây thì chắc ta chỉ là một trong số đó nhỉ?"
Bích Tiêu nhân lúc Trần Dương lơ là, rút tay về: "Chúng ta cứ giữ khoảng cách là tốt nhất, ta không thể chia sẻ đạo lữ với người khác được".
Bích Tiêu giấu tay ra phía sau, không cho Trần Dương cơ hội nắm nữa.
Trần Dương thở dài, đường xa thăm thẳm, tu đạo còn dài, muốn chinh phục được Bích Tiêu không hề dễ dàng chút nào.
"Sư tỷ, dù tỷ quyết định thế nào đệ cũng ủng hộ tỷ".
Trần Dương nhìn cô ấy: "Chỉ cần tỷ vui là được".
Nói rồi anh rời đi, chủ động giữ khoảng cách với Bích Tiêu.
Nhìn Trần Dương rời đi, tim Bích Tiêu đột nhiên nhói đau, cứ như ai đó vừa khoét mất đi một mảnh vậy.
Cô ấy muốn gọi Trần Dương lại nhưng không thể thốt nên lời.
Đặc biệt là ánh mắt của Trần Dương trầm xuống, hình như đã quyết định chuyện gì đó rồi vậy.
Người thứ ba lên lôi đài là Lục Lão Tứ, đối thủ của hắn là đệ tử của Tam Thanh Cung - Huyền Thanh!
Tam Thanh Cung xếp thứ chín, tu luyện pháp Nhất khí hóa Tam Thanh.
Huyền Thanh chính là đệ tử nổi bật nhất.
Hắn được điểm hóa từ khí Huyền Thanh Tiên Thiên, hắn đứng ở đó như đứng ngoài vạn vật.
"Huyền Thanh, Tam Thanh Cung".
"Lục Lão Tứ, Cảnh Dương Cung".
Nhìn Huyền Thanh, Lục Lão Tứ cũng không nắm chắc phần thắng, đòn công kích của người này thoắt ẩn thoắt hiện, khó mà nắm bắt.
Nhưng mình có thể chất đặc biệt nên nghĩ nhiều cũng không có ích gì, tóm lại thì cũng chỉ có thể chịu trận đến cùng!
Trong lúc Lục Lão Tứ suy nghĩ thì Huyền Thanh đã ra tay.
"Thương Phách!"
Người có ba hồn bảy phách.
Ba hồn là Thiên Hồn, Địa Hồn và Mệnh Hồn.
Bảy phách lần lượt là Thiên Xung, Linh Tuệ, Vi Khí, Vi Lực, Trung Khu, Vi Tinh, Vi Anh.
Hạt nhân trong dương thần chính là ba hồn bảy phách, lực phòng ngự của Lục Lão Tứ trác tuyệt nhưng chưa chắc đã có thể bảo vệ được dương thần.
Lúc Huyền Thanh xuất chiêu, Lục Lão Tứ thấy lông tơ của mình dựng ngược. Hắn biết nhược điểm của chính mình, phòng ngự vật lý thì cực đỉnh nhưng phòng ngự về ma pháp thì chả ra làm sao.
Tuy Huyền Võ Thần Thể mạnh nhưng đây chính là điểm yếu của nó.
Đó cũng là lý do vì sao hắn nói với bên ngoài là mình chính là Hỗn Độn Thể.
Chính là vì không muốn để ai biết được nhược điểm của mình.
Nhưng đối thủ vừa ra tay đã đánh ngay vào điểm yếu của mình, lẽ nào mình lộ tẩy rồi?
Mặt Lục Lão Tứ biến sắc, vỗ vào bụng của mình, thi triển Huyền Võ Thần Thuẫn, hắn cũng đã luyện một môn công pháp để bảo vệ dương thần.
Chiêu đầu tiên của Huyền Thanh, Lục Lão Tứ đỡ được một cách dễ dàng.
Cảm nhận được thuẫn bảo hộ của mình mạnh mẽ hơn thì Lục Lão Tứ mới thở phào, chỉ cần có thể đỡ được mười chiêu đầu, thì sau đó hắn sẽ thoải mái hơn.
Thậm chí còn có thể hấp thu chiêu tấn công của Huyền Thanh chuyển hóa thành năng lượng của mình.
"Đinh Đầu Thất Tiễn!"
Huyền Thanh cười, chú thuật của hắn cũng rất mạnh.
Hắn không mạnh về tấn công vật lý nhưng thuật pháp và chú thuật thì hắn mạnh vượt hẳn người thường.
Không biết hắn đang lẩm bẩm trong miệng những gì, hình như đang nói những tin liên quan đến Lục Lão Tứ.
Sau lưng hắn xuất hiện một Tử Thần.
Tử Thần há to miệng, đôi mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng đỏ.
Trần Dương kinh ngạc, chú thuật!
Anh biết có loại công pháp tàn độc như thế này nên anh mới không tiết lộ tên thật của mình cho người không quen thân.
Biết đâu được ngày nào đó còn đang ngủ mơ thì đã bị người ta nguyền rủa chết.
Trông Huyền Thanh này đàng hoàng đạo mạo, thế mà thuật pháp hắn tu luyện lại âm độc như thế này.
Lục Lão Tứ sởn gai ốc, đối thủ còn chưa thi triển thuật pháp mà hắn đã như thế này rồi, nếu mà thi triển thuật pháp thành công thì chắc hắn bị rủa chết luôn ở đây quá.
"Trấn Ma!"
Lục Lão Tứ giẫm mạnh chân xuống đất, bay vút lên trời.
"Lại nữa rồi, hắn lại sắp thi triển chiêu thức kia nữa rồi, hắn muốn đè ngất Huyền Thanh sư huynh!"
"Quá ác, tuy không tạo ra thương tổn nặng nề nhưng tính sỉ nhục cực kỳ cao".
Khán giả ở dưới đài bình luận sôi nổi, mông của Lục Lão Tứ đã sắp lao tới gần mặt của Huyền Thanh rồi.
Huyền Thanh đã có chuẩn bị từ trước nên né một cách dễ dàng.
"Ầm!"
Cơ thể Lục Lão Tứ chạm đất cứ như một thiên thạch rơi xuống khiến mặt đất rung lên dữ dội.
"Chú, Thành!"
Tay Huyền Thanh nắm pháp quyết, một mũi tên bắn ra từ miệng Tử Thần.
Lục Lão Tứ gắng hết sức để phòng ngự, tuy có chút hiệu quả nhưng mũi tên vẫn xuyên qua được lớp thuẫn, đâm vào người hắn.
Giây phút đó, pháp lực toàn thân hắn như bị ứ đọng, chuyển động khó khăn gấp chục lần.
Không những thế, chỉ hít thở một hơi đã khiến pháp lực khô cạn.
Ôi mẹ ơi!
Hắn nhìn Huyền Thanh, thi triển chú thuật cần phải tế hiến, chỉ là cái giá mà Huyền Thanh phải trả hơi rẻ: "Chú thứ nhất, Pháp Lực Chú, sau khi trúng chú thì pháp lực của ngươi sẽ không ngừng khô kiệt, ngươi càng vận động nhiều thì tốc độ khô cạn sẽ càng nhanh".
"Tuy ngươi mạnh phòng ngự nhưng ta không tin ngươi có thể chống đỡ được cả chú thuật. Quả nhiên, ta đã đoán đúng rồi, tuy ngươi có thể chống đỡ nhất thời nhưng không thể miễn dịch với nó được!"
Chú thuật thật đáng sợ!
Lục Lão Tứ hơi sợ hãi, chú thuật này quá kinh khủng.
"Thần thông chú thuật lợi hại quá, không ngờ sau thời thượng cổ vẫn còn vu thuật mạnh thế này lưu truyền lại đời sau".
"Đúng thế, khi xưa vu thuật đã trấn áp cả trăm nghìn triệu kỷ nguyên đấy, tuy đa số các vu thuật đã bị phá giải hết rồi, bây giờ cũng trở thành một trong các đại đạo, nhưng không thể phủ nhận một điều là vu thuật rất mạnh".
Các Đạo chủ truyền âm bàn tán.
"Chú thứ hai, Dương Thần Chú!"
Tử Thần lại phun ra một mũi tên nữa!