Chương 762: Cáo già xảo quyệt
“Mạnh sư điệt, chuyện này có điểm kỳ lạ, cứ chờ mọi người bình phục rồi hẵng nói!”
Hùng Sở Mặc đứng ra, sắc mặt hơi gượng gạo.
"Không được, nếu không tìm được hung thủ đứng sau chuyện này, mọi người sẽ nghĩ con thế nào?"
Mạnh Tử Bình nói: "Con có lòng mời các vị bếp trưởng đến cải thiện chất lượng bữa ăn cho mọi người. Vốn dĩ đây là chuyện rất tốt nhưng bây giờ lại có người chặn đường con, không ai biết liệu lần sau có ai giấu độc ở răng sau hại con hay không?"
"Chuyện này..."
Hùng Sở Mặc há miệng, nói không nên lời.
"Đúng vậy, nhất định phải điều tra rõ nguồn gốc chuyện này!"
Phùng Tiếu híp mắt: "Cứ gọi Chiến Viện trưởng đến đã, để ông ấy thẩm vấn xem đám người đáng chết này còn dám nguỵ biện nữa không!"
Ông ta vừa dứt lời, những đệ tử bị trúng độc kéo nhau đứng dậy: “Phùng sư thúc, không cần đâu, không cần phải gọi Chiến Viện trưởng đến!"
Chiến Kiến Phi là ai, đó là chủ của Hình Phạt Viện, vào đó không chết cũng bị lột da, nếu thẩm vấn ra được gì thì bọn họ xong đời rồi.
"Vậy các ngươi nói nhanh lên, ai sai các ngươi làm!"
"Là... là..."
Đệ tử kia run lẩy bẩy giơ ngón tay ra chỉ.
"Bốp!"
Đúng lúc này, Kỷ Hành đứng một bên ra tay.
Chưởng một cái lên đầu đệ tử kia.
Trong nháy mắt đệ tử đó đã mất mạng, chết tươi.
"Đáng chết, dám vu oan cho sư trưởng".
Tay Kỷ Hành run rẩy: "Phùng sư huynh, ta đề nghị không nên làm lớn chuyện này. Không ai biết liệu bọn chúng có cắn càn ai trong đây hay không, đến lúc đó chúng ta có tám cái miệng cũng không nói lại!"
"Kỷ sư đệ nói rất đúng!”
Hùng Sở Mặc đứng ra nói: “Những người này có ý đồ vu oan hãm hại Mạnh sư điệt, ý đồ độc ác, tốt nhất nên trục xuất hết!"
Đám đệ tử gào khóc: "Đừng mà, chúng con sai rồi, chúng con sai rồi!"
Ngoài miệng thì kêu gào nhưng không ai dám chỉ ra ai sai khiến bọn họ. Bởi vì kẻ dám chỉ ra đã chết nên nếu bọn họ dám nói ra thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Phùng Tiếu biết tỏng hai người kia có ý gì, lòng ông ta sáng như gương.
Các trưởng lão khác cũng đứng đó im lặng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn hai người lại hàm chứa sự khinh thường không sao tả xiết.
Thủ đoạn thấp kém vậy mà cũng dùng, các ngươi có biết xấu hổ không?
“Mạnh sư điệt, bây giờ mọi người đã biết con và những bếp trưởng này bị oan. Chi bằng thế này, ta trói đám người này lại đưa về các viện để nghiêm hình tra hỏi. Nếu tra hỏi được chủ mưu là ai thì sẽ thông báo cho con, được chứ?”
Phùng Tiếu cũng không muốn làm lớn chuyện này, mọi người tự biết rõ là được.
Mạnh Tử Bình suy nghĩ, lúc đang định lên tiếng thì một giọng nói chợt vang lên: "Con đã báo chuyện này cho sư phụ rồi, đám người này không được nhúc nhích, phải cho chúng vào Hình Phạt Viện!"
Há!
Mọi người đều nhìn sang bên kia, sắc mặt Phùng Tiếu vặn vẹo, còn mặt Kỷ Hành và Hùng Sở Mặc thì xanh lét.
Mạnh Tử Bình cũng hơi bất ngờ.
Trần Dương đứng ra, không hề quan tâm đến ánh mắt giết người của Kỷ Hành: "Chuyện này nhìn thì như vu oan nhưng nói rộng ra sẽ là ý đồ nham hiểm. Nếu con không đưa ra được chứng cứ thì e rằng hôm nay Mạnh huynh có mười cái miệng cũng không giải thích rõ được".
"Chắc chắn người nào đó sẽ châm dầu vào lửa, thậm chí còn đẩy huynh ấy vào chỗ chết, mấy chục nghìn người của nhà bếp cũng mất mạng".
"Diệp mỗ không chịu nổi nữa, nếu không tìm ra hung thủ đứng sau lưng, thề sẽ không bỏ cuộc!"
"Đây là quyết định của trưởng lão chúng ta, ngươi có quyền gì nghi ngờ?"
Kỷ Hành tức đỏ mặt, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Chiến Kiếm Phi kia chí công vô tư, ông ấy mà điều tra, tất nhiên sẽ dò hỏi tới cùng, chắc chắn đám người này sẽ khai sạch sành sanh.
Cho nên dù thế nào cũng không được để Chiến Kiếm Phi thẩm vấn.
"Con là đệ tử thân truyền của sư phụ, cũng là người của Hình Phạt Viện. Nếu chuyện nhỏ thì thôi nhưng chuyện lớn thế này mà mọi người định qua loa cho xong, e là không thể đâu."
Trần Dương cười nói.
“Ta nói không được là không được!”
Kỷ Hành ra tay chuẩn bị bắt đám đệ tử đó đi, Chiến Kiếm Phi không thể cướp người trong tay mình được!
Hùng Sở Mặc không hề chần chừ, lấy chiếc túi da màu vàng ra chuẩn bị thu đám đệ tử đó vào!
"Rầm!"
Trần Dương nắm chặt tay Kỷ Hành làm ông ta không thể đập xuống được.
Tay trái anh cầm chiếc rìu rất to, là chiếc rìu mà Chiến Kiếm Phi đã cho anh!
"Roẹt!"
Mới vừa chém một nhát, túi màu vàng bị thủng một lỗ!
"Túi Càn Khôn của ta!"
Hùng Sở Mặc là Đạo Hoàng sơ kỳ, túi Càn Khôn là bảo vật Đạo Vương trung phẩm.
"Rìu này bén thật!"
Trần Dương cũng hơi giật mình, xem ra món đồ sư phụ cho anh không tệ chút nào.
Con ngươi Mạnh Tử Bình khẽ co rút, một mình hắn mà có thể chiến đấu với trưởng lão ngoại môn và trưởng lão nội môn.
Cuối cùng thực lực của Diệp Lương Thần này mạnh đến mức nào?
"Không đúng, có lẽ là vì chiếc rìu đó, bảo vật Đạo Vương cực phẩm, ta đã bảo mà sao hắn lại mạnh thế được! Hẳn là Chiến sư thúc ban cho hắn”.
Năng lực quan sát của Mạnh Tử Bình rất mạnh, suy nghĩ một hồi là cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân thật sự.
Hắn và Trần Dương không giống nhau, Trần Dương sống hoang dã nên muốn nhổ cỏ tận gốc.
Mạnh Tử Bình sống ở Lan Đình Tiên Cung từ nhỏ, hắn thích mượn dao giết người, giết người khác bằng quy tắc.
Chuyện lần này chưa đủ làm hai vị trưởng lão thân bại danh liệt, hơn nữa Phùng Tiếu còn nói thêm vào nên hắn mới không nói gì.
Hắn cũng biết, chắc chắn sau chuyện này hắn sẽ được bồi thường.
Đây là quy tắc của Lan Đình Tiên Cung.
"Tiểu tử, mặc dù ngươi là đệ tử thân truyền nhưng ta là trưởng lão nội môn, ngươi dám đánh ta?"
Hùng Sở Mặc híp mắt: "Nếu đã như vậy thì đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Đúng lúc này, một giọng nói hào sảng vọng từ ngoài cửa vào: "Ai muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Cùng với giọng nói, một luồng hơi thở trấn áp cả thiên địa ập đến, Hùng Sở Mặc cảm giác dường như trời đất sắp sập xuống.
Áp lực đè nén đến mức xương ông ta kêu rôm rốp.
Dù người chưa xuất hiện nhưng mọi người đã biết người đó là ai.
Viện chủ Hình Phạt Viện, Chiến Kiếm Phi.
"Đệ tử bái kiến sư phụ!”
“Miễn lễ”.
Chiến Kiếm Phi phất tay, mặc dù chỉ có một mình ông ấy nhưng mọi người đều cảm giác như mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu.
“Chiến... Chiến Viện chủ, ta... ta...”
"Ức hiếp đệ tử của ta, ai cho ngươi lá gan đó vậy?"
Chiến Kiếm Phi mới vừa đánh một quyền, Hùng Sở Mặc đã bay thẳng ra ngoài.
Hành động hung hăng này làm mọi người nuốt nước bọt.
Kỷ Hành sợ rụt cổ.
"Ta đã biết mọi chuyện rồi. Đám người các ngươi hay lắm, tu luyện thì không tốt, đánh nhau cũng chẳng được mà đấu đá nội bộ thì giỏi lắm".
Chiến Kiếm Phi khinh thường: "Đúng là càng ngày càng lụn bại, ta thấy xem ra trong trận đấu lần này, e là Thiều Hoa Cung sẽ có khoảng một trăm người phải chết".
"Sư phụ, chúng ta nên mang đám người này về tra hỏi nghiêm khắc!"
Trần Dương nhắc nhở.
“Mang về?”
Chiến Kiếm Phi lắc đầu: "Thẩm vấn tại đây!"
Ông ấy bước đến trước mặt một đệ tử: "Ngươi nói cho ta biết, ai sai ngươi làm?"
Đệ tử kia hoảng sợ, nhìn Kỷ Hành rồi lại nhìn Chiến Kiếm Phi, vẻ mặt rối rắm!
"Khai ra ta sẽ đảm bảo ngươi được bình an, không khai thì ngươi cứ liệu mà xem!"
Chiến Kiếm Phi quản lý Hình Phạt Viện của Thiều Hoa Cung, ai mà không sợ ông ấy?
Nghe vậy, đệ tử kia vội vàng nói: “Là Kỷ trưởng lão, Kỷ trưởng lão nói với con rằng bột phấn này là đồ cực bổ, cho vào thức ăn có công dụng tăng tu vi".
"Ầm!"
Chiến Kiếm Phi đạp lên người hắn ta: "Có phải ngươi không sợ chết hay không?"
"A... Chiến trưởng lão, con nói thật mà, con thật sự không biết đó là Thực Linh Độc!"
Nghe vậy, Chiến Kiếm Phi tra hỏi người khác, đáp án cũng giống vậy!
Nhưng Hùng Sở Mặc cũng tham gia vào chuyện này.
Nhưng lời khai của bọn họ có lợi cho Kỷ Hành và Hùng Sở Mặc, cho nên mức độ quan trọng của chuyện này giảm đi rất nhiều.
"Ta đưa nhầm rồi, vốn dĩ ta định đưa bột Chúc Long cho bọn chúng nhưng ta đưa nhầm, hơn nữa ta cũng không ngờ bọn chúng lại cho vào thức ăn hôm nay. Chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!"
Kỷ Hành nói: "Chiến Viện chủ, chuyện này là lỗi của ta, ta sẵn sàng chịu phạt!"
Ông ta làm việc gì cũng chừa lại con đường lui, cho nên ngay từ đầu ông ta đã lừa đám đệ tử kia như thế đấy.
Cứ thế sự việc biến thành trưởng lão cho nhầm thuốc nên mới xảy ra cớ sự này.
Trần Dương hiểu rõ, đám người này đúng là cáo già xảo quyệt!
Cho dù đã bại lộ cũng vẫn còn đường lui.
Cho dù có bị phạt cũng sẽ không nghiêm trọng lắm.
Đám người Phùng Tiếu nheo mắt, im lặng tránh xa Kỷ Hành, còn về Hùng Sở Mặc đã bị đánh ngất thì ai rỗi mà quan tâm ông ta!
"Kỷ Hành, Hùng Sở Mặc làm sai dẫn đến đệ tử suýt nữa bỏ mạng, căn cứ theo luật của Lan Đình Tiên Cung, đến Tư Quá Nhai tự kiểm điểm trăm năm, trong vòng trăm năm không được ra ngoài!"
Dù sao cũng không có tổn thất lớn nào, đệ tử kia cũng đã bị đánh chết rồi, cứ dùng dằng mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Kỷ Hành cứ một mực nói là đệ tử kia cắn càn vu oan cho mình thì Chiến Kiếm Phi cũng không làm gì được ông ta. Hơn nữa Kỷ Hành còn đánh chết đệ tử kia trước mặt tất cả mọi người, nhiều người chứng kiến cảnh này chỉ có thể nói là Kỷ Hành này quá cáo già xảo quyệt.
"Vâng, Kỷ Hành chịu phạt!"
Ông ta không dám ở lại lâu, tiện thể đưa Hùng Sở Mặc đã ngất xỉu đi.
"Còn các ngươi, đóng cửa ăn năn mười năm, mười năm không được ra ngoài".
“Đa tạ Chiến Viện chủ!”
Đám người vội vã đi như chạy trốn.
Những người khác thấy không còn gì để xem nữa thì cũng giải tán.
"Sư điệt, thức ăn hôm nay rất hợp khẩu bị của ta, bảo nhà bếp sau này mỗi ngày mang cho ta một phần."
Phùng Tiếu cười, Mạnh Tử Bình nể mặt ông ta như vậy nên tất nhiên ông ta cũng phải nể mặt lại.
"Dạ, Phùng sư thúc!”
"Ta nữa, cho ta một phần!"
Mọi người sôi nổi, tất nhiên Mạnh Tử Bình sẽ không từ chối.
…
"Đệ tử cảm ơn sư phụ".
Trần Dương cung kính nói.
Chiến Kiếm Phi xua tay: "Đám người này là cáo già xảo quyệt, nếu không có chứng cứ xác thực, khó mà trừng trị bọn họ được".
"Dạ, đệ tử hiểu rồi”.
"Lan Đình Tiên Cung có quy tắc của Lan Đình Tiên Cung, cứ lợi dụng quy tắc là được".
Chiến Kiếm Phi vỗ bả vai Trần Dương rồi lập tức rời đi.
Nhìn Chiến Kiếm Phi rời đi, Trần Dương trầm tư.
Chuyện hôm nay có thể được xem như một bài học, để đối phó với đám người này, anh phải sáng suốt hơn bọn họ.
"Nhưng mà từ hôm nay xem như địa vị của nhà bếp hoàn toàn vững chắc. Sau này không ai ngu ngốc gây rắc rối nữa!"
Sau này mình không cần đến nhà bếp nữa, hẳn là bọn họ biết phải làm thế nào, cứ cải thiện thực lực đã rồi hẵng tính tiếp.
Anh đang chuẩn bị bế quan thì một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên bên cạnh: "Này, đệ là Thập Thất đúng không?"
Trần Dương quay đầu, một cô gái mặc trường bào màu xanh lục tựa vào vách tường nhìn anh.
Cô gái này trông khí khái hào hùng, nhìn Trần Dương tò mò.
"Cô là..."
"Ở kế bên ta mà không biết ta là ai à? Sao đệ khờ thế!”
"Bích Tiêu sư tỷ?”
"Ừm, cũng không khờ lắm!"
Bích Tiêu cười cười: "Lại đây ngồi đi".
Trần Dương gật đầu rồi tung người nhảy sang viện bên kia.
Nước suối trong viện êm dịu, khắp sân trồng các loại hoa cỏ, linh khí dồi dào hơn viện mà Trần Dương ở nhiều.
"Đệ tên Diệp Lương Thần à?"
"Đúng vậy!"
"Sư phụ nói đệ đẹp trai hơn Cửu sư huynh, ta còn không tin đó nhưng bây giờ ta tin rồi!"
Bích Tiêu nói.
"Sư phụ nói vậy thật ạ?"
Trần Dương vuốt mũi, hơi ngại ngùng: "Thật ra không đẹp trai đến mức vậy đâu, chỉ hơi hơi mà thôi."
"Chờ đệ gặp Cửu sư huynh rồi sẽ biết".
- -------------------