“Không thể nào, tại sao lại có nhiều cường giả Quy Nhất như vậy chứ?”
Rất nhiều người đều cảm thấy rùng mình.
Nhiều cường giả Quy Nhất như thế thì đánh thế nào?
Đại soái Trương vực – Trương Trạch lộ rõ vẻ mặt nghiêm túc. Lần này, số cường giả Quy Nhất mà bọn họ dẫn đến cũng không quá mười nghìn người, còn Diêu vực thì chỉ có nghìn người.
Dù là thế lực nào thì Quy Nhất vẫn luôn là sức chiến đấu cao cấp, chết đi bao nhiêu thì thiệt đi bấy nhiêu, Diêu vực sao có thể đành lòng phái nhiều cường giả Quy Nhất đi được?
Còn Nhậm vực, cường giả lại càng ít hơn, chỉ có tầm một trăm cường giả Quy Nhất, tướng lĩnh dẫn đầu mới chỉ là bán Siêu Thoát.
Cộng lại cũng mới chỉ được hơn mười nghìn người, vậy thì đánh đấm gì?
Người ta mang sức chiến đấu cao cấp đến, dựa vào số lượng thôi cũng có thể đè chết người.
Mặc dù tổng quân không được nhiều như phe bên này.
Nhưng ưu thế vẫn bị lệch sang bên kia.
“Bây giờ không thể đánh!”
Trương Trạch nói: “Đánh như vậy thì thua là cái chắc!”
“Cứ giữ nguyên trạng thái đã, không được khơi mào tranh chấp. Để ta xin Bệ hạ phái thêm nhiều cao thủ tới đây đã”.
Dặn dò xong thì Trương Trạch vội vàng chạy vào đại doanh.
Trương Hoàng nhanh chóng nhận được tấu chương của Trương Trạch.
Mấy trăm nghìn cường giả?
Ông ta chau mày, xem ra Hiên Viên Đại Khí định khô máu luôn rồi.
Chẳng lẽ là định quyết một trận sống mái ở tiền tuyến?
Nghĩ ngợi một hồi, Trương Hoàng nói: “Cho tám mươi nghìn quân Bảo Hoàng đến tiền tuyến viện trợ”.
Quân Bảo Hoàng là do Trương Hoàng đời đầu thiết lập.
Các đời sau đó, quân Bảo Hoàng cũng lên đến năm, sáu triệu người, nhưng người của quân đoàn này ai nấy đều đạt tới cảnh giới Quy Nhất.
Nhưng cũng chỉ là Quy Nhất sơ kỳ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đều dựa vào bảo tỉ Thiên Hoàng để đột phá lên Quy Nhất.
Hơn nữa, cả đời cũng không thể tăng cấp nữa, thậm chí còn không thể sống quá chục triệu năm.
Đối với những người này, đánh đổi sinh mệnh và tiềm lực lấy vài phút huy hoàng là cũng đủ.
Nhưng bảo tỉ Thiên Hoàng muốn cưỡng chế tăng cấp thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều Hoàng khí, cho nên qua nhiều đời Hoàng Đế thì số lượng quân Bảo Hoàng cũng chỉ có đến năm, sáu triệu người.
Những người này mới thật sự là nền tảng của Trương Hoàng.
Đại quân 80 nghìn người nhanh chóng xuất phát.
Bầu không khí hai quân đã vô cùng căng thẳng.
Gần năm trăm nghìn tỉ binh sĩ, đây thật sự là một cuộc chiến lớn.
Vương Lâm trốn ở một bên cũng nôn nóng lắm rồi.
“Đánh đi, đánh nhau đi, chết càng nhiều càng tốt!”
Không cần chết hết, cho dù chết một nửa thôi thì cũng khiến thực lực ông ta tăng mạnh!
Cảm giác này thật là sảng khoái!
Tám mươi nghìn quân Bảo Hoàng tới khiến Trương Trạch có thêm tự tin.
“Giết!”
Hai trăm triệu tàu chiến được đưa đến, không có cái nào là quy mô nhỏ hết.
Trương Hoàng muốn đánh thẳng đến Đế Tinh Hiên Viên trong một lần, sau đó mới phái thêm nhiều quân đoàn Bảo Hoàng tới chèn ép toàn bộ, cũng là để dằn mặt những kẻ khác rằng Trương vực không dễ bị chọc giận!
Dám động đến Trương vực thì cần cân nhắc kỹ.
Hiên Viên Thân giơ cao kiếm thánh Linh Nguyên: “Xông lên!”
Một trăm tám mươi triệu chiếc tàu chiến khởi động, ùn ùn kéo đến.
Mỗi một chiếc tàu đều có thể sánh ngang với một tiểu hành tinh.
“Nã pháo!”
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Vô số đại bác bắn ra, phá vỡ không trung, đánh vỡ rất nhiều ngôi sao trên quỹ đạo bay của chúng.
Đợt đại bác thứ nhất khiến cho vô số tàu chiến bị đánh nổ, binh lính cũng tan xương nát thịt, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Cuộc chiến đấu giữa các đại vực tàn khốc như vậy đó.
Những đạn đại bác được bắn ra, đồng nghĩa với sẽ có người phải chết!
Quả đúng với câu nói, chỗ nào có con người thì chỗ đó có sự tranh đấu.
Có thể nói mỗi lần xảy ra cuộc chiến Hoàng tộc, thế giới bờ bên kia Hỗn Độn sẽ được thanh tẩy một lần.
“Tiếp tục nã pháo, đánh thật mạnh cho ta!”
Tay Hiên Viên Thân nắm lấy lan can, từng chiếc tàu chiến bên người bị đánh vỡ.
Với cục diện chiến đấu này, sức mạnh chiến đấu cá nhân sẽ không có tác dụng gì nhiều, trừ phi người đó có sức chiến đấu áp đảo.
Ngay cả cảnh giới Quy Nhất cũng không dám liều mạng.
Ngươi có thể ngăn được một trăm, một nghìn, thậm chí là một trăm nghìn phát pháo, nhưng nếu con số lên đến một triệu, mười triệu hay một trăm triệu thì sao?
Nhất định sẽ bị đánh cho tan xác.
Mỗi viên đạn đại bác đâu có phải dạng vừa, bên trong mỗi viên đều bao hàm hàng trăm hàng nghìn đại đạo, chỉ có cảnh giới cảnh giới Vô Hạn mới có thể chế tạo ra được.
Đợt thứ nhất, thứ hai, thứ ba… đến đợt thứ ba mươi, thứ bốn mươi.
Mấy chục nghìn tỉ viên đạn đại bác bắn ra ngoài, mỗi viên đều tốn mười căn nguyên Hỗn Độn, mấy chục nghìn tỉ viên như vậy thì tương đương với hàng trăm nghìn tỉ căn nguyên Hỗn Độn.
Phá hủy mấy chục triệu tàu chiến, cũng giết hàng mấy chục tỉ tướng sĩ.
Hai phe không bên nào khá hơn bên nào.
Nhưng tàu chiến của liên quân Khương vực thì nhiều hơn bọn họ, cho nên sau sáu mươi đợt pháo, đại quân Hiên Viên rõ ràng là chết nhiều hơn.
Đợt pháo thứ bảy mươi, thứ tám mươi… thứ một trăm bắn ra, Hiên Viên Thân cũng không nhẫn nhịn được nữa: “Toàn quân nghe lệnh, giương thuẫn, xông lên!”
“Pháo thủ yểm hộ!”
“Tuân lệnh!”
Mệnh lệnh ban ra, các binh lính đứng trên tàu chiến đồng loạt giương tấm thuẫn lên tạo thành lá chắn bảo vệ, lớp chắn bảo vệ này có thể ngăn cản được hàng trăm đợt công kích, đủ để bọn họ đánh đến trước mặt kẻ địch.
Đương nhiên là sau một trăm đợt pháo đó, thì lá chắn cũng sẽ nổ tung.
Nhưng bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
“Xông lên!”
Những binh lính tiên phong đương nhiên là chịu thiệt thòi nhất, cũng là vị trí nguy hiểm nhất, bọn họ được gọi là những con tốt thí!
Nhưng tốt thí thì cũng khát khao được sống, cho nên bọn họ hợp lại với nhau bốn năm người tạo thành một tiểu đội, cứ như vậy, khả năng kháng pháo sẽ tăng lên nhiều.
Xác suất sống sót của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
“Đoàng!”
Đương nhiên cũng có những người không được may mắn, họ bị đạn đại bác bắn xuyên qua kẽ hở.
Sức nổ đó khiến cho xung quanh hình thành một vùng chân không!
Hơn mấy nghìn binh lính hồn siêu phách lạc.
Họ có thể thấy được sự tàn khốc của chiến tranh.
“Không được ngừng nã pháo, tiếp tục cho ta!”
“Quân tiên phong xông lên”.
Trương Trạch phát binh lệnh đâu ra đó. Đại tướng của Diêu tộc cũng là một người dày dặn kinh nghiệm, chẳng bao lâu sau đã có thể tiến đánh quân bên kia.
“Giết! Giết! Giết!”
Đánh nhau thừa sống thiếu chết, ngươi một đao, ta một đao, ngươi một thương, ta một thương.
Máu tanh văng đầy tinh không, tiếng la giết, tiếng nổ, không khác gì một nồi lẩu thập cẩm!
“Nào, quân đoàn Quy Nhất, xông lên!”
Hiên Viên Thân giơ cao bảo kiếm trong tay, mấy trăm nghìn cường giả cảnh giới Quy Nhất đồng loạt xông ra ngoài, mục đích của bọn họ rất đơn giản, gặp kẻ nào chém chết kẻ đó, không phân biệt là lính quèn hay đại tướng.
“Khốn nạn, thậm chí ngay cả lính quèn cũng không tha, cái lũ mất não này, chúng không có tình người à!”
Trương Trạch tức giận đập tay vào lan can tàu chiến: “Quân đoàn Bảo Hoàng, xông lên!”
Một trăm nghìn quân Bảo Hoàng xông ra ngoài, khí tức cảnh giới Quy Nhất hợp lại thành một mảng, chấn động tinh không.
Cuộc chiến này còn kinh điển hơn cả trận Ngũ Hoàng phạt Khương, hai bên phái ra quá nhiều cao thủ cảnh giới Quy Nhất.
“Ha ha, được lắm, tiếp tục giết đi, giết thật nhiều vào!”
Vương Lâm len lỏi trong đám người, ông ta hấp thu từng chút khí vận huyền diệu, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Cảm giác này thật khiến người ta sung sướng.
“Kết trận!”
Mặc dù quân Quy Nhất của đại vực Hiên Viên mạnh, nhưng bọn họ phát hiện ra, quân bên đó đều là dương thần nhập đạo, điều đó có nghĩa rằng bọn chỉ có thể đánh tầm xa, nếu như cận chiến thì không ổn.
Hàng trăm người của quân đoàn Bảo Hoàng kết thành đại trận, đánh với quân Quy Nhất bất phân thắng bại.
Đừng tưởng rằng khả năng cận chiến của bên đó kém, thì đòn công kích bên đó ra sẽ không mạnh.
Bọn họ dồn tất cả khả năng lại, cũng chỉ mới đạt đến Quy Nhất sơ kỳ, dương thần chính là khuyết điểm của họ.
Một khi khoảng cách bị kéo giãn ra, bọn họ chỉ còn cách thả lỏng.
Hơn nữa đối phương quá đông, nếu đếm kỹ thì có trăm sáu, trăm bảy mươi nghìn người.
Tổng thể vẫn nhiều hơn bọn họ.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Hai bên đều ra đòn, nhưng uy lực thì mạnh hơn nhiều so với đạn đại bác được bắn ra từ tàu chiến.
Cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vô Hạn, cảnh giới Hỗn Độn, thậm chí ngay cả Đại Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn cũng tham gia cuộc hỗn chiến, hai bên không ngừng giằng co.
Chết vô cùng nhiều.
Canh giờ thứ tư kể từ khi hai bên giao chiến, tổn thất của cả hai bên đã lên đến 1/5, quả là một con số vô cùng kinh khủng.
Đồng nghĩa với việc đã có mấy chục nghìn tỉ binh lính bỏ mạng nơi này.
Máu tươi nhuộm đỏ hư không, vô số khí oán linh bay lên, dung nhập vào bầu trời rồi biến mất.
Một biển máu hình thành phía dưới.
Thi thể rơi xuống tinh hà, có lẽ trong nhiều năm nữa, bọn họ sẽ biến thành đủ loại yêu ma quỷ quái.
Cũng có thể trở thành chất dinh dưỡng cho các loại kỳ hoa dị thảo.
Trương Trạch đứng ngồi không yên, lao đến cùng với đám Phó soái.
Quân Quy Nhất xuất hiện, đã cứu được thế thua, nhưng hiện giờ khó mà phân thắng bại được.
Nhưng bắt bọn họ dốc toàn lực ra thì cũng không được.
Vì nếu như vậy thì dù có thắng đi chăng nữa, cũng chẳng khác gì thua cuộc.
Lẽ nào dựa vào mấy chục nghìn tỉ binh lính Đế Tinh là đủ để càn quét mọi phương trời rồi hay sao?
Trong tay mỗi người bọn họ đều có bảo tỉ Thiên Hoàng.
Ngọc ấn khổng lồ đập xuống, nghiền chết không biết bao nhiêu người.
“To gan!”
Hiên Viên Thân trợn tròn mắt, kiếm thánh Linh Nguyên chém ra mấy trăm đạo kiếm quang, cày xới chiến trường.
Xem ai giết được nhiều.
Sức công kích của bảo tỉ Thiên Hoàng rất mạnh, nhưng đây lại phông phải pháp bảo đánh hội đồng.
Mỗi lần kiếm thánh Linh Nguyên giết được một người, thì sức mạnh nguyên linh lại tăng lên.
Hiệu ứng phản hồi với Hiên Viên Thân thì lại càng mạnh.
Ông ta càng đánh càng mạnh, nhưng ngược lại Trương Trạch cũng không kém gì.
Bảo tỉ Thiên Hoàng quá ngang ngược, chỉ có ở trong tay Trương Hoàng mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Dùng để nghiền người thì cũng ổn. Trên danh nghĩa ông ta là Tông Vương, là bề tôi, vậy nên được Thiên tử trao quyền, thế nên cũng có thể phát huy được sức mạnh của bảo tỉ.
Hai người chiến đấu với nhau, không bên nào kém bên nào.
Hơn nữa bản thể của bảo tỉ Thiên Hoàng chính là bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, nên nhất thời có thể áp chế được Hiên Viên Thân.
“Linh Nguyên Gia Thân, vừa niệm, vạn giới niết diệt!”
Sức mạnh rất gần với Siêu Thoát, cộng thêm hàng trăm triệu sức mạnh nguyên linh, sự biến đổi về lượng sẽ dẫn đến sự biến đổi về chất, dường như tạo nên được một tia sức mạnh Siêu Thoát.
“Không được!”
“Keng!”
Kiếm thánh Linh Nguyên bổ vào bảo tỉ Thiên Hoàng, liền đánh bay bảo tỉ Thiên Hoàng.
Lực phản chấn vô cùng lớn, khiến cho Trương Trạch cũng phải ói máu.
“Ựa!”
Lực công kích thật là mạnh!
Kiếm thánh Linh Nguyên được mệnh danh là bảo vật Siêu Thoát trung phẩm mạnh nhất. Có người con nói, chỉ cần cung cấp cho nó đầy đủ nguyên linh, thì sức mạnh mà nó có thể phát ra thậm chí còn có thể kháng cự lại được bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm!
Mặc dù lời này là vô căn cứ, nhưng từ góc độ nào đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của kiếm thánh Linh Nguyên.
Sau khi đánh bị thương Trương Trạch, Hiên Viên Thân không thừa thắng xông lên, mà tiếp tục giết tiểu tướng tiểu binh, ông ta muốn tích lũy thêm nhiều sức mạnh nguyên linh.
Bởi vì ông ta cảm thấy trận chiến này có thể xảy ra biến, nên ông ta cần có nhiều năng lượng hơn, để hoàn thành lần lột xác tiếp sau đây.
Không biết là có được hay không, nhưng ông ta cũng muốn thử xem!
“Mau, cầm chân hắn, không được để hắn tiếp tục hoành hành!”
Hai trăm quân Bảo Hoàng vọt tới, vây quanh lấy Hiên Viên Thân.
“Cút đi!”
“Chấn Hồn Thần Kiếm!”
Kiếm khí đặc thù được chém ra, ai nấy đều cảm thấy thần hồn đau nhói, sau đó cảm thấy dương thần cũng bị chia lìa.
Đây chính là điểm lợi hại của kiếm thánh Linh Nguyên.
Mà gia tộc Hiên Viên mạnh nhất chính là dương thần!
“Ngoan ngoãn hóa thành chất dinh dưỡng của ta đi!”
Kiếm thánh trong tay Hiên Viên lúc này trở thành vũ khí để thu hoạch dương thần.
Từng cá thể dương thần hoảng sợ chạy tán loạn.
Không có thân xác thì dương thần vẫn có thể sống được.
Nhưng nếu không có dương thần thì bọn họ nhất định phải chết.
Kiếm thánh trong tay Hiên Viên Thân, sinh ra thể khắc chế quân đoàn Bảo Hoàng!