“Lành rồi, lành thật rồi này!”
Lý Thiên Bá vô cùng kích động, anh ấy cảm thấy toàn thân thư thái, cảm giác cả người tràn đầy sinh lực.
“Tiểu Dương, cảm ơn cậu!”
Hai anh em ôm nhau sau nhiều năm xa cách.
Tống Huyên cũng không kìm được nước mắt.
“Chúng ta là anh em mà sao lại đi nói mấy lời cám ơn đó!”
Trần Dương vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Bá: “Ba tên này anh muốn xử lý sao?”
Mặt Lý Thiên Bá liền biến sắc: “Giết!”
“Được, vậy anh tự mình ra tay đi!”
Trần Dương cũng biết trên biết dưới, nên anh để cho Lý Thiên Bá tự mình xử lý.
Lý Thiên Bá không nghĩ gì nhiều, anh ấy cầm rìu ra, giết chết ba kẻ này trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng!
“Xoạch, xoạch, xoạch!”
Ba bọn chúng rơi xuống như sủi cảo rơi xuống nồi.
Sau khi giải quyết được ba người này, suy nghĩ của Lý Thiên Bá được khơi thông, những gì không vui trong lòng liền tan thành mây khói.
Trần Dương nói: “Ông vẫn khỏe chứ?”
“Ừ!”
Lý Thiên Bá vội vàng kêu Lý Ngạo đưa ông cụ Lý và vợ con từ dưới mật thất ra ngoài.
Ông cụ Lý năm nay cũng đã gần trăm tuổi, nhưng nhờ giữ gìn tốt nên có sống thêm 30 năm nữa cũng là chuyện nhỏ.
Biết chuyện Trần Dương trở về, ông cụ Lý vô cùng vui mừng.
“Trần Dương!”
“Ông ạ, đã lâu không gặp rồi!”
Trần Dương vội vàng lao đến đỡ ông ta.
“Trần Dương, cuối cùng cậu cũng đã về!”
Ông cụ kích động đến mức chân tay run rẩy, những chuyện xảy ra nãy giờ ông ta đều thấy qua camera quan sát, Trần Dương đã cứu mạng giả gia đình ông ta vào thời khắc then chốt: “Chuyện đúng đắn nhất cuộc đời này của nhà họ Lý chúng tôi, chính là quen được cậu, đúng là tổ tiên có mắt”.
“Ông à, ông đừng khách sáo như vậy, Lý Thiên Bá và cháu là anh em, cháu còn là bố nuôi của Lý Ngạo, đây đều là những chuyện cháu nên làm”.
Trần Dương rất tâm lý, trong lúc bắt tay ông cụ, anh nhẹ nhàng vận khí tạo hóa để giúp thân thể của ông ta trở nên dễ chịu.
Ông cụ Lý cảm nhận được một luồng khí mát mẻ truyền vào trong cơ thể, khí tức sinh mệnh nhanh chóng lớn mạnh, những sợi tóc bạc liền biến thành màu đen, những vết nhăn trên mặt cũng dần biến mất!
Những chuyện này khiến đám người Lý Thiên Bá không khỏi chặc lưỡi.
Có thể tái tạo được chân tay, cải lão hoàn đồng, chắc chắn đây là năng lực mà chỉ thần tiên mới có được.
“Cụ à, giờ trông cụ trẻ ra nhiều lắm ạ!”
Lý Ngạo vui mừng vô cùng, giờ cụ nội của cậu ấy nhìn mới chỉ như người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi.
Ông cụ Lý cũng cảm thấy toàn thân khỏe mạnh, tấm lưng hơi còng giờ trở nên thẳng tắp.
“Mang gương đến đây!”
Cảm giác tràn đầy sức mạnh tuổi trẻ này khiến ông cụ xúc động không ngừng, khi nhìn thấy mái tóc đen nhánh của mình trong gương, ông ta xúc động đến run rẩy cả người.
Đâu có ai có thể vượt qua nổi cám dỗ của việc trường sinh bất lão, ngay kể cả ông lão đã gần trăm tuổi cũng không thể làm được.
“Trần Dương, tôi… tôi không biết phải nói gì bây giờ”.
Trần Dương ôn tồn vỗ lên vai ông ta: “Ông không cần nói gì đâu, cháu hiểu mà!”
Những năm nay nhà họ Lý đã giúp sức rất nhiều cho Băng Hỏa Đảo, những chuyện này anh đều biết.
Có được người anh em như Lý Thiên Bá mới thực sự là phúc phần của anh.
Năm đó anh quyết định phá vỡ hư không, chẳng phải là vì ngày hôm nay hay sao?
Anh muốn giúp những người thân xung quanh mình trường sinh bất lão.
Anh chưa bao giờ thay đổi mục tiêu này cả!
Lý Thiên Bá cũng hiểu được tất cả những điều này thông qua ánh mắt của Trần Dương, trong lòng anh ấy vô cùng cảm động. Đây mới chính là Trần Dương mà anh ấy biết, không có chút gì thay đổi cả!
Có thể kết thành anh em với Trần Dương, là chuyện đáng tự hào nhất cả đời anh ấy.
“Ngạo Nhi, còn không mau giới thiệu cho bố nuôi các thành viên trong gia đình con đi?”
Lý Ngạo lúc này mới hoàn hồn, kéo vợ con qua: “Bố nuôi, đây là vợ con, Dương Nguyệt!”
“Nguyệt Nguyệt, mau gọi bố nuôi đi!”
Sau khi Dương Nguyệt được gả vào nhà họ Lý, người mà được nhắc đến nhiều nhất chính là Trần Dương, vậy nên cô ấy cũng vô cùng tò mò.
Giờ đã gặp được người thật, cô ấy vội vàng nói: “Bố nuôi!”
“Ha ha, ngoan!”
Trần Dương vô cùng vui vẻ, anh lấy một chiếc vòng tay trong nhẫn trữ đồ ra: “Đây là Chân Thần Binh, con chỉ cần đeo cái này lên tay, sẽ không có ai làm hại được con!”
Mặc dù không biết Chân Thần Binh là cái gì, nhưng là vòng tay Trần Dương tặng cho nhất nhất định là bảo bối rồi!
“Sâm Nhi, Mạt Nhi, mau đến chào ông trẻ đi các con!”
Hai đứa bé một trai một gái trắng trẻo xinh xắn đứng ở bên cạnh.
Cậu bé cũng không tỏ ra sợ hãi, học theo mẹ mình chắp tay: “Cháu chào ông trẻ!”
Nhìn thấy đứa trẻ dễ thương như vậy thì ai mà không yêu cho nổi. Anh nhẹ nhàng ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
Trần Dương lấy ra chiếc dây chuyền có gắn lõi sao: “Các cháu đeo chiếc dây này vào nhé, không được tháo xuống đâu đấy!”
“Dạ, chúng cháu nhớ rồi ạ!”
Hai đứa bé hôn lên má Trần Dương.
Chơi đùa với hai đứa một lúc, lát sau Dương Nguyệt dẫn chúng đi ra chỗ khác. Lúc này Lý Thiên Bá lên tiếng hỏi: “Tiểu Dương, lần này quay về xong chắc lại đi tiếp à??”
“Ừ!”
Trần Dương gật đầu một cái: “Nhưng không vội đến thế đâu, có thể tôi sẽ ở lại đây vài năm đã”.
“Thượng giới là thiên đình à?”
“Không phải, là một vũ trụ khác!”
Trần Dương không hề giấu giếm, anh kể cho Lý Thiên Bá nghe về những chuyện ngoài vũ trụ, về những thế giới vĩ đại bên ngoài, khiến Lý Thiên Bá cũng cảm thấy rung động!
“Bố nuôi, có thể dẫn chúng con theo không ạ?”
Lý Ngạo nhìn Trần Dương với vẻ mặt đầy mong đợi.
Trần Dương cười một tiếng: “Đương nhiên là được rồi, thật ra lần này bố về chủ yếu là muốn dẫn người nhà đi lên đó, nếu như mọi người cũng đồng ý thì tốt quá rồi!”
“Nhưng mà, mọi người chịu để lại sản nghiệp ở đây sao?”
“Những thứ này có đáng gì đâu!”
Lý Thiên Bá cũng đâu có ngốc, Trần Dương đạt đến cảnh giới này rồi, thì số tài sản này có là gì so với anh.
“Tiểu Dương, bất luận là cậu muốn đi đâu, chúng tôi cũng đồng ý theo”.
Ông cụ Lý cũng cười nói: “Đúng, nhà họ Lý chúng tôi nguyện đi theo cậu”.
“Người ta nói rồi, người ngoài có tốt thì cũng sao mà bằng người trong nhà được”.
Trần Dương gật đầu: “Ông nói có lý ạ!”
“Nhưng mà hiện giờ thực lực của mọi người còn quá yếu, nên muốn đi cùng cháu thì sẽ hơi khó khăn”.
Trần Dương suy nghĩ một lát, anh đánh vào mấy người họ mấy bản truyền thừa, đây đều là những truyền thừa mạnh nhất đến từ thế giới bên trong cơ thể, mỗi một loại đều nhắm thẳng vào đại đạo.
Trần Dương chỉ tay một cái, thiết lập kết giới thời gian, qua một lúc lâu sau bọn họ mới mở mắt ra.
Lúc này bọn họ mới hiểu được rằng mình yếu đến đâu.
“Thiên Bá, trong này là tài nguyên tu luyện, một năm trong kết giới Thời Quang sẽ tương đương với 1 ngày bên ngoài. Hãy cố gắng để tăng sức mạnh của mình lên đến mức có thể, ngoài ra anh cũng có thể cho thêm một số đệ tử có thiên phú tốt vào đó tu luyện, sau này tôi đưa theo luôn!”
Lý Thiên Bá gật đầu một cái, xúc động không nói lên lời.
Hôm nay Trần Dương ở nhà họ Lý cả ngày, đến chập tối, đám người Triệu Hà Cầu, Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi, Đinh Kiệt, Trần Lỗi đồng loạt đến đây.
Bởi vì hôm nay Trần Tú cũng đã ra mặt, cậu sử dụng sức mạnh vô địch của mình để diệt sạch tổ chức phản Liên Minh Võ Lâm.
Tin này truyền đi rất nhanh, khiến Võ Lâm trở nên hỗn loạn, tin Trần Dương trở về cũng khiến cho ai nấy đều khiếp sợ!
“Cậu Trần!”
“Anh!”
Mấy người đi nhanh tới, Trần Dương chào hỏi từng người trong số họ.
Khi anh nhìn thấy Trần Lỗi, liền thở dài một hơi: “Trần Lỗi, hơn chục năm không gặp, em đã già đi nhiều rồi!”
Thiên tư của Trần Lỗi có hạn, nên cậu ta đã kẹt lại ở Quy Chân hàng hơn chục năm nay, giờ nhìn không khác gì người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi.
“Anh, anh về rồi em thấy rất vui!”
Mấy năm trước Trần Thiên Tông đã qua đời, gánh nặng nhà họ Trần đều đặt lên vai Trần Lỗi.
Cho đến giờ Mục Tư Tư vẫn không trở về, mang theo đứa bé lưu lạc bên ngoài, bặt vô âm tín.
Đến nay Trần Lỗi vẫn chưa lập gia đình.
“Nào, mọi người ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện!”
Mọi người ngồi xuống, ai nấy đều tỏ ra rất khiêm tốn.
Cho dù bọn họ đã trở thành những người giàu có trong nước.
“Thời gian qua mọi người làm rất tốt!”
Trần Dương nói tiếp: “Lần này tôi trở về, có thể sẽ ở lại một thời gian, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ đưa người nhà đến một thế giới khác!”
“Mọi người có đồng ý theo tôi đi không?”
Dứt lời, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Đinh Kiệt không hề nghĩ ngợi: “Anh Dương, anh đi đến đâu em sẽ theo đến đó!”
Không có Trần Dương thì đâu thể có Đinh Kiệt ngày hôm nay.
Hơn nữa đi theo Trần Dương mới là còn đường tốt nhất, tiền bạc thế gian đâu có là gì!
Triệu Hà Cầu cũng nói: “Tôi nguyện ý!”
“Tôi cũng vậy!”
Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi đều đồng thanh lên tiếng.
“Nhưng mà anh Dương, chúng tôi có thể đưa theo người nhà đi cùng không?”
Trương Lệ Nhân hỏi.
“Được chứ, đương nhiên là được rồi!”
Trần Dương nói: “Chỉ cần muốn thì tôi sẽ đưa đi cùng hết, nhưng điều kiện phải là người trong dòng tộc chính, tôi có thể cho mọi người cơ hội sống hàng nghìn năm, hàng vạn năm, thậm chí sống đến khi thế giới kết thúc!”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Thật vậy sao? Chúng tôi có thể trường sinh bất tử?”
“Thật chứ!”
Trần Dương cười một tiếng.
“Anh, em không muốn đi!”
Vào lúc này, Trần Lỗi lên tiếng.
Trần Dương cảm thấy hơi bất ngờ, những người khác đều ngạc nhiên nhìn Trần Lỗi. So với bọn họ, Trần Lỗi là anh em của Trần Dương, nên đương nhiên là có ưu thế hơn bọn họ.
“Tại sao?”
“Em không muốn trường sinh bất lão, em chỉ muốn trong nom nhà họ Trần, trông nom cô ấy!”
Trần Lỗi nói: “Nếu không thể sống vui vẻ, thì có sống đến 10 nghìn năm cũng chả có ích gì!”
Trần Dương im lặng không nói gì, cong ngón tay, một đạo khí tạo hóa được rót vào trong thân thể cậu ấy, đồng thời còn có một đạo truyền thừa: “Cố gắng sống tốt nhé, hãy đi tìm những thứ em muốn, đợi đến khi em hoàn thành xong rồi, thì đến tìm anh”.
Trước giờ Trần Dương không muốn cưỡng ép người khác, cho dù đó là em trai mình.
“Cảm ơn anh!”
Trần Lỗi suy tư nhìn Trần Dương, thật ra thì căn nguyên mọi chuyện đều là do cậu ta quá hèn yếu, nếu như mạnh mẽ hơn một chút, thì có lẽ… những chuyện này đã không xảy ra.
Trần Dương xua tay, mỗi một người đều có con đường riêng cho mình, anh chỉ có thể làm người tiên phong dẫn đường, còn việc chọn con đường nào là tùy thuộc mỗi người.
Trần Dương đã trải qua quá nhiều phen bể dâu, không phải giờ anh không còn ham muốn thất tình lục dục, mà là anh đã nhìn thấu, hiểu thấu được vạn vật.
Tàn tiệc, Trần Dương rời đi.
Trở lại Băng Hỏa Đảo, ngày ngày anh vui đùa với con cháu, không thì vui vẻ với các bà vợ.
Cũng có lúc anh đưa người nhà đi ngao du vũ trụ, đưa bọn họ đi tiếp xúc với vũ trụ rộng lớn bên ngoài.
Tuy rằng vũ trụ này đang dần rơi vào niết diệt, nhưng dựa theo tốc độ hủy diệt, thì cũng phải tốn đến hàng mấy triệu kỷ nguyên nữa.
Nếu so với lõi sao của vũ trụ chủ, thì phần lớn các tinh cầu ở vũ trụ này không hề có sự sống, vậy nên anh có thể thỏa mái vơ vét tinh hạch.
Thậm chí khi đụng phải hố đen, anh còn dọn cho sạch, giúp làm chậm thời gian vũ trụ suy thoái.
129600 thế giới, có đến mấy triệu Chân Thần, tu vi của Trần Dương cũng ngày một tăng lên.
Lượng lõi sao vô cùng lớn sẽ đóng vai trò là nguồn năng lượng bổ túc trong việc phát triển thế giới, cảm giác này thật đã, thật sung sướng.
Anh ở trên Địa Cầu chừng nửa năm, còn trong kết giới Thời Quang đã là hơn 100 năm.
Đám người Trần Tú cũng đã đột phá lên Hóa Thần.
Còn nhà Lý Thiên Bá, Triệu Hà Cầu, nhờ có lượng tài nguyên dồi dào mà bọn họ cũng thành công đột phá lên Hóa Thần.
Đến đây, Trần Dương gọi tất cả mọi người trong Liên Minh Võ Lâm đến, anh phải hoàn thành lời hứa năm xưa, khai đàn giảng đạo.
Mấy triệu người chen chúc nhau chật kín Băng Hỏa Đảo!
Tin tức Trần Dương trở về sau khi phi thăng thượng giới đã được lan truyền ra từ lâu.
Khi thực lực của đối phương và bản thân không có nhiều sự chênh lệch, thì còn có thể muốn phản kháng, nhưng khi người ta đã vượt mình quá nhiều thì căn bản sẽ chẳng thể nào nảy sinh ý ra nghĩa đó, mà chỉ ngoan ngoãn thần phục!
Mấy trăm lõi sao trong tay Trần Dương, anh đánh lõi sao vào trong vỏ Địa Cầu, đất liền rung chuyển, thế giới xảy ra thay đổi lớn!