Trần Dương cau mày, Ảo Thuật thực ra cũng chỉ là một phương pháp đánh vào tinh thần, thông qua thần niệm tinh thần mạnh mẽ của bản thân, khiến cho đối phương rơi vào trạng thái hoảng hốt, rồi sau đó tự sinh ra các loại ảo giác.
Ngoài Ảo Thuật ra còn có Ảo Trận, Ảo Trận thì biến hóa khó lường, có thể bày ra một thế giới chân thật, nửa thật nửa giả khiến cho tu sĩ khó lòng phòng bị.
Trần Dương là thầy pháp trận, dù cũng không dám xếp vào hàng đại pháp sư, nhưng anh cũng có đủ năng lực để bày ra được pháp trận cực phẩm.
Còn về Ảo Trận vô cùng cao siêu này thì ngay cả anh cũng còn trúng chiêu nữa là.
Nếu không nhờ có thần niệm mạnh mẽ, tìm ra các manh mối, thì chắc anh cũng lầm tưởng rằng đây là không gian thực.
“Mấy người quay lại đây cho tôi!”
Trần Dương gằn giọng nói: “Các người muốn chết thì mặc, nhưng đừng dẫn theo người khác vào con đường chết”.
Nếu không phải Liệt Kiếm chân quân nhờ vả, anh cũng chả quan tâm làm gì.
Trên mặt Từ Tu lộ ra vẻ tức giận: “Anh tham sống sợ chết thì kệ anh, hà cớ gì mà lại ngăn cản chúng tôi đi cứu người?”
Thằng nhãi nãy đúng là óc chó thật chứ!
Lúc này rồi mà vẫn còn đứng đây khích bác ly gián!
Trần Dương cũng chẳng buồn nói nữa, anh vẫy ra một đạo kiếm quang, chém đứt một cái xúc tu phía sau lưng.
Chất nhờn màu xanh bắn tung tóe lên mặt đất, tiếng ăn mòn đất “xèo xèo” vang lên.
Cái xúc tu này chắc chắn là của một con yêu thú, Ảo Trận lúc này đã lộ ra dấu vết, sao có thể lừa anh được nữa.
Một con yêu thú sống trong Ảo Trận sinh tồn sao?
Cũng thú vị đấy nhỉ!
“Các người đứng đây chờ tôi, tôi đi rồi sẽ về ngay!”
Trần Dương không để ý đến bọn họ, anh vọt vào trong rừng rậm.
“Chết tiệt, khốn kiếp. Ỷ mình là đệ tử của thượng tông mà muốn làm gì thì làm sao?”
Ánh mắt Từ Tu nóng lên, sao lúc đầu sư thúc lại dặn dò hắn là phải nghe lời Trần Dương kia chứ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào việc anh là đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông sao?
Dù có nói thế nào hắn cũng là đại sư huynh, sao có thể để bị…
Ngay lúc này, mặt đất chấn động, núi lở đất mòn.
Một tiếng gầm rú truyền đến, ai nấy đều bịt lỗ tai lại, sóng âm của tiếng gầm đó khiến cho khá nhiều đệ tử tu vi thấp bị thương.
“Kiếm trận!”
Từ Tu động tâm niệm, mấy trăm phi kiếm liền phân hóa thành kiếm quang, vây quanh đoàn người.
Những người khác cũng không ngu, họ liền sử dụng phi kiếm của mình!
Vào lúc này, bọn họ thấy được cảnh tượng khó quên trong cuộc đời.
Một đạo kiếm quang rạch ngang chân trời, bổ đôi thế giới ra, cảnh tượng nhìn giống như một tấm kính vỡ toang, sau đó lộ ra một thế giới thật.
Ở đây quái thạch lổng chổng, hết sức vắng lặng, trên bầu trời từng luồng gió lạnh run người thổi qua, lúc này bọn họ đang đứng trên mình một con vật trông giống như bạch tuộc.
Đây là….đại yêu cảnh giới yêu đế!
Khí tức vô cùng mạnh mẽ này bọn họ mới chỉ được thấy trên người Liệt Kiếm chân quân.
Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao.
Màn mở đầu đã bị đại yêu cảnh giới yêu đế khiến cho mê muội!
Tất cả đệ tử của Thuần Dương Tông đều trợn tròn mắt.
Lẽ nào con đại yêu này lại bị đạo kiếm quang vừa rồi chém chết sao?
Sắc mặt Từ Tu liền trở nên khó hiểu, lúc này Trần Dương bay đến từ chỗ quái thạch nói: “Mấy người đệ tử kia không cứu nổi rồi, bọn họ đã bị con đại yêu này nuốt vào bụng!”
Ngự kiếm phi hành, tà áo tung bay, nhìn anh giống như là Trích Tiên vậy.
Tất cả đệ tử đều ngẩng đầu lên, nói gì thì nói trông anh cũng giống kiếm tu sịn hơn là bọn họ.
Có mấy nữ đệ tử thậm chí còn thích nổ đĩa.
Trong lòng Trần Dương cũng có chút đắc ý, quả nhiên, mình đẹp trai mình có quyền.
Đệ tử Thuần Dương Tông nhảy xuống dưới xác của con đại yêu, Trần Dương thầm đọc cái gì đó, xác của nó liền bị anh cho vào nhẫn trữ không gian.
Con đại yêu này cũng được phết, cũng là dạng hoang dã quý hiếm, Ảo Trận kia chắc rằng là sức mạnh bẩm sinh của nó, máu của nó, cũng sẽ giúp ích được cho Quản Đồ!
“Con yêu quái này là anh giết?”
Từ Tu đi đến.
Trần Dương cười ha hả nói: “Không phải tôi, lẽ nào là cậu sao?”
“Anh…”
Từ Tu giận đỏ mặt tía tai, khục khặc nói: “Anh đừng nghĩ chúng tôi là những kẻ đần độn, chắc chắn sư môn của anh đã chỉ cho những chiêu trò bảo vệ tính mạng”.
Anh cũng không buồn giải thích, bọn họ nghĩ vậy thì càng tốt.
Lúc này, bỗng có tiếng hô lớn trong đám người: “Đại yêu là chúng tôi hợp lực đánh chết đó, nên phải có phần chứ!”
Nghe thấy vậy anh liền cười lớn, những thứ do tay anh đoạt được đâu phải là thứ mà đám nhãi nhép này có thể mơ tưởng đến chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng ngu xuẩn của bọn chúng, anh không nói không rằng liền thả ra mấy trăm đạo kiếm quang, khiến kẻ nào kẻ nấy đều tê dại: “Ai muốn chết thì cứ xông lên, tôi cứu các người một mạng chả được một câu cám ơn thì thôi, còn đứng đó mà mơ với mộng đại yêu của tôi hả?”
Sát khí lạnh thấu xương đó bọn họ sao có thể chịu được.
Từ Tu cũng váng cả đầu: “Anh muốn làm gì?”
“Một lũ kiến hôi!”
Trần Dương hết tình hết nghĩa cứu bọn họ, vậy mà lại không được lời cảm ơn.
Tuy rằng anh cũng lờ mờ đoán được sự xuất hiện của con đại yêu này cũng có chút liên quan đến anh, nhưng kệ cha nó đi.
Nói xong, anh bay đến vùng sâu hơn.
Bị một kẻ cùng cảnh giới mắng là lũ kiến hôi, bọn họ vô cùng tức giận.
Thậm chí còn có người tức giận muốn liên kết với mấy người nữa xử đẹp Trần Dương, dù sao nơi này cũng là cấm địa dành riêng cho việc lịch luyện, ngay cả Uẩn Thần còn chết được nữa là Ngưng Đan.
Máu dồn lên não thì cũng phải đến lúc được thông, có người lên tiếng: “Các người dám đảm bảo hắn không có chiêu trò gì không, đạo kiếm quang vừa rồi chắc ai cũng thấy. Tất cả chúng ta hợp sức lại cũng không chịu nổi một kiếm của hắn!”
Nghe thấy vậy, đám người hung hăng ban nãy cũng rụt vòi lại.
“Thôi đi, đừng nâng người ta lên mà hạ mình xuống như thế”.
Từ Tu hừ một tiếng nói: “Nơi này nguy hiểm vây quanh, chỉ có bám đoàn thì cơ hội sống sót mới cao được, kể cả chúng ta không ưa gì hắn đi chăng nữa, thì cũng sẽ xuất hiện những kẻ tương tự vậy thôi!”
Độn Thế Tiên Cung, Tiểu Quang Minh Thánh Địa, còn có đệ tử cũng những tiểu tông tiểu phái khác, bọn họ cũng không phải những kẻ hiền lành gì cả.
Sau khi tách khỏi đám người ngu xi đó, Trần Dương dần chậm lại, anh phóng ra thần niệm để tìm tòi quan sát xung quanh.
Có sự bảo vệ của Hải Vương Kích, đạo vận còn sót lại ở đây không phải là mối nguy lớn đối với anh.
Nhưng có nhiều chỗ anh vẫn cần cẩn thận, các đại lão Hóa Thần đánh nhau không chỉ để lại đạo vận, còn có cả quy tắc!
Sức mạnh của những quy tắc này hiện giờ vẫn chưa phải lúc anh có thể động đến được, bản thân anh cũng hiểu điều đó.
Trong này vô cùng nguy hiểm, thú vương, yêu hoàng, hơn nữa đâu đâu cũng có chướng khí của các loại côn trùng độc.
Nhưng mà cũng có không ít thứ tốt, rất nhiều linh dược bảo dược. Nếu vùng đất này là vùng đất tử thần với kẻ khác, thì với anh cũng chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi.
Trong lúc anh đang thăm dò mọi vật, thì bỗng có tiếng đánh nhau ở phía trước truyền đến.
Mấy chục người đang đánh lộn, thì ra bọn họ tranh giành nhau một cây bảo dược.
Đẳng cấp của bảo dược này cũng tạm được, vốn dĩ anh cũng không có ý định cướp, nhưng ai mà biết được bọn họ cứ đánh đấm vậy rồi cuốn anh vào trong đó.
Không còn cách nào khác, anh đành khua kiếm ra, khiến máu chảy thành sông.
Những đệ tử còn sống sót kinh hãi nhìn anh.
Trần Dương chậm rãi tiến về phía bảo dược: “Mấy người đánh nhau thì mặc kệ mấy người, đương dưng lại lôi tôi vào làm chi? Muốn tìm cái chết hả?”
Sau khi hái được bảo dược, anh đưa nó vào nhẫn trữ không gian, Trần Dương liếc nhìn đám người kia một cái chứ anh cũng chẳng có chút suy nghĩ sẽ ra tay với bọn họ.
Quá yếu, giết thì bẩn tay!
Không biết từ khi nào Trần Dương đã đạt đến mức độ này.
Đến khi anh rời đi, bọn họ đều sững sờ: “Hắn… hắn ta rốt cuộc là ai?”
“Hình như tôi đã nhìn thấy hắn trên phi thuyền của Thuần Dương Tông!”
“Sau này đụng phải hắn… tốt hơn hết là nên tránh xa, hắn không phải người mà chúng ta có thể trêu chọc được!”
Quả hải đường 300 năm tuổi, hoa sen lá xanh 400 năm, hà thủ ô 500 năm, bảo tài cực phẩm Hỏa Tâm Mộc, ngoài ra Trần Dương còn phát hiện ra một mỏ nguyên thạch nhỏ.
Nơi này là chiến trường của Hóa Thần, hiện giờ đã hình thành mạch mỏ đá, chính là đá đạo vận!
Mỏ đá xanh biếc tràn đầy đạo vận.
Đây là đạo vận thủy!
Tuyệt thật!
Trần Dương cười híp cả mắt lại, trong mạch của mỏ này ước chừng đến sáu bảy mươi phần trăm là đá đạo vận, còn lại là cũng phải đến mấy trăm nghìn nguyên thạch cực phẩm.
Cứ như vậy, trong tay anh giờ đã có hai mỏ mạch đá một lớn một nhỏ.
Thu hoạch được rất nhiều, nhưng anh cũng không quên mục đích chính đến đây, chính là vì linh hỏa Hồi Thiên.
Cấm địa sẽ mở trong vòng 1 tháng, hiện giờ đã trôi qua 3 ngày rồi.
Anh đã quét sạch một nửa cấm địa rồi, đồ gì lấy được anh cũng đã lấy hết, còn những cái gì khó quá thì thôi bỏ qua.
Bên trong chắc hẳn là có nhiều thứ tốt, nhưng mạng sống quan trọng hơn.
Ba ngày này anh cũng đã chạm mặt không ít người, ngoài chém giết ra thì chả còn chuyện gì khác.
“Sư huynh, ba ngày rồi… mà chúng ta chỉ thu hoạch được 3 cây linh dược 80 năm mà thôi, đen đủi thật đó!”
Một đệ tử lên tiếng.
Đại sư huynh mới lên của Độn Thế Tiên Cung, tên là Hạc Quy nhíu mày. Đúng là kỳ lạ thật.
Hắn đã từng nghe sư phụ nói rằng, tốc độ thời gian trôi bên trong cấm địa khác với bên ngoài, đại khái là bên trong trôi qua ba ngày thì bên ngoài mới chỉ là một ngày.
Bọn họ đi sâu vào hơn 800 dặm, mà chỉ kiếm được 3 cây linh dược, nếu động não một chút thôi cũng thấy có vấn đề rồi.
Trên đường đi mọi thứ quá thuận lợi, bọn họ chỉ đụng phải đám tiểu yêu, vẩy tay cái là giết được!
Cái này hoàn toàn khác so với những gì sư phụ hắn đã dặn dò.
“Có thể do cấm địa đã thay đổi, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao, không chừng có thể gặp được nhiều thứ hơn, còn nếu không thể kiếm được gì khác… thì chỉ còn cách mượn đểu thôi!”
Ở một góc khác, đám người Tiểu Quang Minh Thánh Địa cũng khá chật vật.
Bọn họ khá xui xẻo, bị đưa đến vùng đầm lầy thì cũng được thôi, nhưng bên trong đó còn có một con cá sấu lớn cảnh giới yêu hoàng.
Mà kể cả vậy thì cũng không sao, chuyện đáng sợ nhất là chướng khí trong vùng đầm lầy, đến lồng bảo hộ cũng có thể bị ăn mòn.
Lúc đến bọn họ có 200 mạng, nhưng bây giờ chỉ còn chừng trăm rưỡi, cấm địa quả thật là một nơi tàn khốc.
Mà còn may là bọn họ có bản đồ, nên đã tránh được một số vùng cấm địa nguy hiểm, nếu không số người sống sót còn ít nữa.
Tổn thất quá lớn, nhưng thu lại thì chả được bao, đúng là thiệt vãi.
Đại sư huynh Quảng Pháp cũng có vẻ cuống, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, chẳng còn chút gì gọi là lịch luyện cả, giống việc đi vào chỗ chết thì đúng hơn!
Đột nhiên anh ta nhớ đến lời sự phụ dặn trước khi đi: “Quảng Pháp, lần này đi con nhất định phải tìm những người có duyên!”
Ban đầu anh ta cũng chẳng hiểu, nhưng giờ thì rõ rồi.
Vừa hay bọn họ đụng độ với đám người tông môn hạng hai, đệ tử của Thần Tiễn Tông, bọn họ tập trung vào công kích tầm xa, nên tránh được vô số nguy hiểm.
Quan trọng là bọn họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Ánh mắt Quảng Pháp sáng lên, dẫn theo mấy sư đệ đi đến: “Thí chủ, chúng ta thật là có duyên!”
….
Ở một diễn biến khác, đám người Từ Tu vô cùng mệt mỏi, ngay màn mở đầu đã khiến bọn họ mất hồn mất vía rồi, giờ đến một ngọn cỏ lay thôi mà cũng nơm nớp lo sợ, khiến cho đám người trở nên nhạy cảm, nhìn đâu cũng ra yêu quái!
Sự ức chế của đám đệ tử cũng ngày càng lớn hơn.
“Rốt cuộc là đúng hay sai vậy, con đường này thì an toàn thật đó, nhưng mà chả nhìn thấy con quỷ nào cả, lịch luyện cái con mẹ gì!”