Không những vậy, thực ra Hải Vương Kích còn một tính năng ẩn giấu nữa.
Đó chính là duy trì thần niệm.
Đây cũng là lý do tại sao Lang Tà chân quân chết rồi nhưng một đốm linh quang vẫn có thể ở lại trong Hải Vương Kích thời gian dài.
Cũng tức là nếu Trần Dương đối địch thì anh chẳng khác gì có thêm một lồng bảo vệ cho thần niệm của mình.
Lại còn là lồng bảo vệ thần khí trung phẩm nữa chứ.
Thần khí đúng là thần khí, Trần Dương vui vẻ nhập Hải Vương Kích vào trong vùng dưới đồi thị.
Điều khiến Trần Dương kinh ngạc là Hải Vương Kích vừa được nhập vào vùng dưới đồi thị, liền được người tí hon thần niệm đặt ngang đầu gối, hai bên gắn kết với nhau.
Hải Vương Kích này đúng là sinh ra để dành cho anh.
Yêu chết mất!
Trần Dương xoa tay, bây giờ anh lại có thêm một con át chủ bài nữa, ít nhất lần sau mà gặp Uẩn Thần trung kỳ thì cũng không cần phải chật vật như vậy nữa.
Anh lại lấy nhẫn trữ đồ của Loạn Sát đạo nhân ra.
Phong ấn thần hồn của Uẩn Thần trung kỳ quả nhiên rất mạnh, nhưng dưới uy lực thần niệm của Trần Dương thì nó vẫn nhanh chóng bị phá bỏ.
Trần Dương lại lần nữa phải kinh ngạc bởi kho báu trong đó.
Không nói các loại tài nguyên tu luyện, cũng không nói các công pháp thần thông.
Điều khiến Trần Dương kinh ngạc nhất là những viên nguyên thạch màu đỏ như máu.
Sát Lục Chi Tinh!
Sao lại có nhiều Sát Lục Chi Tinh thế này nhỉ?
Đếm kĩ cũng phải mấy chục nghìn viên.
Đống này toàn đồ tốt, nghe nói sau khi tu sĩ Uẩn Thần chết đi, đạo vận trong người họ sẽ ngấm vào mạch đất, có một phần có thể hóa thành khoáng thạch đạo vận.
Khoáng thạch đạo vận này là đồ tốt, nếu Nguyên Thần viên mãn mà có được nó thì có thể hấp thu, thậm chí là lĩnh hội được đạo vận trong đó.
Cho dù là cao thủ Uẩn Thần thì đây cũng là bảo bối.
Đồ tốt, đây đều là đồ tốt!
Ngoài Sát Lục Chi Tinh, Trần Dương còn phát hiện hai loại khoáng thạch đen trắng, đây hẳn là đá Âm Dương đạo vận.
Số lượng cũng không ít, phải mấy chục nghìn viên.
Những thứ này cho dù có nguyên thạch thì cũng không mua nổi.
Ngoài ra, Trần Dương còn phát hiện mấy quyển thần thông, trong đó có thuật “Âm Dương Điên Đảo” mà Loạn Sát đạo nhân đã thi triển với anh.
Đây cũng là một loại thần thông rất mạnh, tu luyện thần thông này phải dùng đến đá Âm Dương đạo vận.
Cũng tức là Trần Dương lúc này đã đáp ứng đủ điều kiện để tu luyện “Âm Dương Điên Đảo”.
Trần Dương tu luyện Tung Địa Kim Quang đã khiến sức chiến đấu được nâng cao rất nhiều, anh biết được cái lợi khi tu luyện thần thông.
Âm Dương Điên Đảo này từ góc độ nào đó cũng là một thuật công phá cực mạnh.
Nghịch chuyển âm dương cơ thể con người, nghịch chuyển âm dương vạn vật thế gian, thậm chí tu luyện đến mức cao thâm thì còn có thể chuyển đổi ngày đêm, nghịch chuyển quy tắc.
Âm Dương Điên Đảo thì dễ học nhưng muốn tinh thông thì khó, muốn tu luyện đến mức cao nhất thì lại càng thêm khó.
Ví dụ như Loạn Sát đạo nhân thi triển Âm Dương Điên Đảo, Trần Dương sẽ lợi dụng thân xác mạnh mẽ để nén xuống tất cả sự không thích ứng.
Thần thông mạnh như vậy mà lại bị Loạn Sát đạo nhân dùng làm thuật đánh lén.
Đúng là ngu xuẩn.
Ngoài ra còn có một số thuật bàng môn tả đạo, Trần Dương cũng không thèm để vào mắt.
Nhưng anh vẫn thu thập để đó, anh không cần không có nghĩa là người khác không cần, Nạp Hải Tông căn cơ còn yếu, đang thiếu những thứ này.
Sau lần bế quan ngắn ngủi này, thực lực của Trần Dương lại có sự tiến bộ, cũng có thu hoạch rất phong phú.
Đã đến lúc đi tìm Côn Bằng rồi.
Côn Bằng ngụ ở biển Bắc Minh, cách hải vực Hoảng Loạn 2 triệu dặm. Với tốc độ của Trần Dương, cho dù không ngủ không nghỉ thì cũng phải dùng đến Tung Địa Kim Quang hơn 2000 lần.
Nghĩ thôi đã thấy mệt.
Vậy nên Trần Dương đã đến ngọn núi lửa ở giữa hải vực Hoảng Loạn mà anh đã nghe ngóng được trong tiệm rượu lần trước.
Trên thực tế, ở đó không hề có linh hỏa, chỉ có một con nham tương thú đang ngủ.
Hóa ra người ta nói phát hiện linh hỏa ở đó cũng chỉ là lời đồn vớ vẩn.
Trần Dương tức lắm, mẹ kiếp, làm anh tưởng có linh hỏa thật chứ.
Hại anh đi mất công vô ích.
Chẳng còn cách nào khác, anh tìm đến chi nhánh của Thất Bảo Trai ở hải vực Hoảng Loạn, lấy thẻ hội viên đẳng cấp của mình ra, đáp phi thuyền Thuận Phong của bọn họ đến biển Bắc Minh.
Phi thuyền mỗi ngày đi được 100 nghìn dặm, cũng mất không đến 20 ngày là đến được biển Bắc Minh, hơn nữa trong thời gian này còn có thể hưởng thụ phục vụ hàng đầu của Thất Bảo Trai.
Trần Dương ở trong phòng bế quan hội viên cao cấp, tu luyện Tung Địa Kim Quang đến viên mãn.
Tốc độ của anh nhanh hơn, tốc độ thi triển thần thông cũng rút ngắn lại, nhưng cũng tiêu hao nhiều pháp lực hơn.
Không những vậy, anh còn tiện tay tu luyện luôn thần thông “Âm Dương Điên Đảo”. Thực ra, có sự giúp đỡ của đá Âm Dương đạo vận, anh nhập môn rất nhanh, nhưng cũng chỉ nhập môn nhanh thôi, về sau bất kể anh tu luyện thế nào cũng chẳng tác dụng gì.
Anh bảo người bắt một con gà lôi tới rồi thi triển “Âm Dương Điên Đảo”, con gà kia lập tức từ âm chuyển sang dương, bị đông cứng thành que kem.
Anh đã nghịch chuyển sinh khí trong người con gà, từ sống sang chết.
Trần Dương lại nhân lúc phi thuyền neo lại bổ sung nhiên liệu, dùng hải yêu để thí nghiệm, uy năng chỉ có thể giết được hải yêu Ngưng Đan, còn hải yêu cấp bậc yêu hoàng thì đúng là chỉ như gãi ngứa.
Mẹ kiếp!
Bỏ thì thương mà vương thì tội!
Đến giai đoạn như Trần Dương, đối thủ kém nhất cũng là Nguyên Thần, thấp hơn cấp bậc này thì anh cũng chẳng thèm ra tay.
Nhưng thần thông cấp bậc này thì còn chẳng xứng gãi ngứa cho Uẩn Thần.
Quả nhiên thần thông không dễ luyện tập chút nào.
Muốn phát huy hết thực lực của Âm Dương Điên Đảo này thì phải lĩnh hội được Âm Dương đạo vận.
Lấy Âm Dương đạo vận làm căn bản mới có thể phát huy được công hiệu của thần thông này.
Trần Dương xoa cằm, lẽ nào anh lại phải lĩnh hội Âm Dương đạo vận?
Hai loại đạo vận này cũng là đạo vận mạnh hàng đầu, nhưng bất kể là đạo vận gì thì cũng phải xem người dùng thế nào. Nếu anh lĩnh hội tốt thì cho dù là đạo vận yếu ớt cũng có thể trở nên mạnh mẽ vô song.
Nếu anh lĩnh hội kém, cho dù là đạo vận mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể mặc người làm thịt.
Trần Dương vẫn luôn tin một câu nói, trên đời này không có đạo vận yếu, chỉ có người kém cỏi mà thôi.
Vậy nên anh sẽ cố gắng lĩnh hội Âm Dương đạo vận.
Dù sao trong tất cả các tiểu thuyết thì âm dương cũng là sự tồn tại rất trâu bò, không có lý nào đến anh thì lại bó tay được.
Vì vậy… anh vẫn nên cố gắng tu luyện thôi, tranh thủ đột phá lên Nguyên Thần, chỉ có Nguyên Thần mới có tư cách hấp thu đá đạo vận.
Thời gian chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm nay, Trần Dương chính thức nghiên cứu pháp trận, tranh thủ khắc đường vân pháp trận lên người mình.
Dù sao mỗi huyệt khiếu 180 đạo kiếm nguyên thực sự không đủ dùng, ra mấy đại chiêu là hết.
Đàn ông sao có thể nhanh như vậy được?
Đúng lúc này, pháp trận cảnh giới rung lên, Trần Dương nhìn ra ngoài cửa: “Có chuyện gì vậy?”
“Thưa hội viên đẳng cấp, nhiệm vụ anh treo thưởng đã có phản hồi ạ”.
Trần Dương mừng rỡ, vung tay lên, cửa phòng bế quan tự động mở ra.
Một người vận chuyển Thất Bảo Trai hơn 40 tuổi bước vào: “Đây là tin anh cần ạ!”
Trần Dương nhận chiếc hòm, chiếc hòm này được bảo vệ bằng pháp trận đặc biệt, chỉ có thể mở một lần, mở xong liền hủy, làm vậy cũng là để đảm bảo an toàn.
Trần Dương nhận lấy nó, hào phóng ném cho người kia 100 nguyên thạch cực phẩm.
“Cảm ơn khách quý!”
Nhân viên kia đánh giá nguyên thạch trong tay, cười rạng rỡ: “Nếu anh còn gì dặn dò thì cứ rung chuông, chúng tôi chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng!”
Hắn cũng rất thức thời, nói xong liền rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Trần Dương bày mấy pháp trận chồng lên nhau, rồi nóng lòng mở cái hòm ra.
Bên trong chỉ có một cuộn da dê, trên đó ghi một tuyến đường và mấy manh mối.
Có mỗi cuộn da dê này mà tốn mất mấy triệu nguyên thạch cực phẩm của anh.
Cũng may Trần Dương có tiền nên không quan tâm lắm.
Đầu tiên anh xem manh mối, trên đó ghi chép địa chỉ và thời gian linh hỏa Hồi Thiên xuất hiện.
Sau đó trải qua rất nhiều phép tính, cuối cùng xác định được vị trí của linh hỏa Hồi Thiên, đương nhiên vị trí chỉ là đại khái trong phạm vi trăm mét vuông, về việc có thể tìm thấy hay không thì đó là chuyện của anh.
Trước kia Trần Dương không biết linh hỏa quý hiếm đến mức nào, nhưng giờ thì anh đã biết rồi.
Linh hỏa Hồi Thiên nằm trong tốp 100 dị hỏa của lục địa Thần Ma, cực kỳ mạnh.
Tất cả là nhờ công dụng đặc biệt của nó, thậm chí có manh mối nói đây là lửa của phượng hoàng niết bàn, nếu có thể lĩnh hội được thì có khi có thể niết bàn trùng sinh.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, cho dù là vậy thì cũng không thể phủ nhận sự quý hiếm của linh hỏa Hồi Thiên.
Cái khác không nói, cho dù Trần Dương không dùng linh hỏa Hồi Thiên để tu luyện Tam Chuyển Kim Thân Quyết thì cũng có thể dùng để đối địch, dùng 1 triệu nguyên thạch cực phẩm để tăng cường sức chiến đấu cũng không tính là lỗ.
Chưa kể linh hỏa Hồi Thiên còn có nhiều đặc tính khác, có thể luyện đan, luyện khí, còn có thể luyện thể, đúng là vạn năng.
Nhưng cũng đúng là vừa khéo, vị trí của linh hỏa Hồi Thiên này cũng ở biển Bắc Minh.
“Núi Lạc Gia!”
Trần Dương ghi nhớ thông tin trên cuộn da dê rồi thiêu rụi nó.
Xử lý Côn Bằng trước đã rồi tính tiếp.
Năm ngày sau, phi thuyền đậu ở núi Thất Bảo của biển Bắc Minh, đây là chi nhánh của Thất Bảo Trai ở biển Bắc Minh.
Hòn đảo này rộng 100 nghìn dặm, nói là một lục địa cũng có người tin.
Quả nhiên thực lực mạnh đúng là tốt, chiếm đảo làm vua, còn không ai dám đến cướp nữa.
“Thưa khách quý, đây là truyền âm thạch của tôi, chỉ cần anh có yêu cầu gì thì cứ truyền âm cho tôi bất cứ lúc nào”.
Trần Dương nhận truyền âm thạch của người kia, gật đầu rồi sải bước rời đi.
Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Trần Dương: “Aizzz, bao giờ mình mới có tiền như vậy nhỉ?”
…
Sâu dưới biển Bắc Minh, đây là sào huyệt của hải yêu, có hàng trăm triệu con hải yêu sinh sống ở đây.
Trừ Uẩn Thần thì không ai dám xuống đó.
Côn Bằng xuống biển là Côn, lên không là Bằng.
Khác với Đại Bằng cánh vàng có họ gần với nó thích ăn giao long, Côn Bằng thích ăn người, lúc hóa thành Bằng, nó há miệng hút một cái là cả triệu người sẽ bị nó hút vào.
Cực kỳ tàn nhẫn.
Tu vi càng cao thâm thì càng ăn nhiều người.
Đây cũng là lý do tại sao Vô Cực Kiếm Tông treo thưởng cao để săn Côn Bằng.
Ở đại lục Thần Ma, nhân khẩu đếm không xuể, nhưng người dân bình thường mới là nguồn lớn nhất của người tu hành.
Tuy bất kể là loài yêu độc ác hay tu sĩ cao thâm đều chưa từng coi người thường là người, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.
Hơn nữa, so với người thường thì tu sĩ càng hợp khẩu vị của Côn Bằng hơn.
Có rất nhiều người biết sào huyệt của Côn Bằng, nhưng có gan đi giết nó hay không lại là chuyện khác.
Nó cố ý để lộ sào huyệt của mình để dụ đám tu sĩ kia tự dâng mình đến tận cửa chịu chết.
Nuốt 10 nghìn người thường không bằng nuốt một Nguyên Thần, đây chính là sự khác biệt.
Trừ Hóa Thần, bất cứ Uẩn Thần nào vào sào huyệt của nó cũng phải chết.
Nhưng các Hóa Thần có một ước định, đó là không được ra tay bừa bãi, nếu mà ra tay thì lão tổ Yêu tộc của chúng cũng không phải là kẻ ăn hại.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Côn Bằng lại vênh váo ngông nghênh như vậy.