Cùng lúc đó, tại nha nội Phủ Đài trong phủ Diêu Quang!
Quan chức Ký Mệnh Ti trình tấu, thành Vô Úy không thể một ngày không có chủ, hy vọng Phủ Đài đại nhân có thể phái thành chủ mới lên chủ trì đại cuộc.
Hai ngày trước, sư gia còn có thể gác lại một bên, nhưng mấy ngày nay, không những Ký Mệnh Ti mà còn những Ti khác cũng không ít người dâng tấu.
Sư gia không ém được nữa nên vội vã tới thư phòng nhưng cứ lần lữa mãi không vào trong!
Vì trong phòng vang vọng tiếng giao hoan của Phủ Đài đại nhân và vợ bé, hắn lùi lại 3 bước, đợi đến khi tiếng động kia ngừng hẳn rồi đợi thêm một cút nữa mới bước lên gõ cửa.
Không bao lâu sau, trong vòng đã vọng ra giọng nói uy nghiêm: "Vào đi!"
Sư gia đẩy cửa vào thì nhìn thấy Tiết Tấn áo khép hờ ngồi trước bàn sách, phía sau ông ta là một người đàn bà xinh đẹp, mặt ửng hồng đang đứng bóp vai cho ông ta.
Tiết Tấn không mở mắt ra mà nói: "Có chuyện gì?"
"Đại nhân, Ký Mệnh Ti, Đạo Ti, Hình Luật Ti... đồng loạt dâng biểu, mời đại nhân đọc!"
Sư gia rút một bản tấu chương từ ống tay áo ra, cung kính đặt lên bàn.
Tiết Tấn mở mắt ra, người phụ nữ xinh đẹp đứng sau lưng biết điều cáo lui, uốn éo rời khỏi phòng.
Ông ta cầm tấu chương lên xem, đọc lướt qua rồi cười khẩy: "Mới thế mà đã không ngồi yên được rồi à?"
"Đại nhân, bây giờ bọn họ đang đợi ở bên ngoài!"
Sư gia quỳ dưới đất, cơ thể run lẩy bẩy, là sư gia của Tiết Tấn, theo lý mà nói thì hắn là người của Tiết Tấn, nhưng hắn biết dưới vỏ bọc nhã nhặn của Tiết Tấn là thứ gì.
Hắn đúng là sư gia của Tiết Tấn, nhưng ai ai cũng biết, ở phủ Diêu Quang, nguy hiểm nhất không phải làm trong Tập Yêu Ti mà là làm sư gia của Tiết Tấn!
Tiết Tấn vào phủ Diêu Quang 10 năm mà đã đổi tới mấy chục sư gia, mà tính đi tính lại thì hắn đã là sư gia thứ 100 rồi!
Nếu chỉ là bị đổi thì cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng mấy sư gia bị đổi đó đều bị đánh cho đến chết, rồi sau đó Tiết Tấn định đại một tội danh nào đó rồi xử chết.
Nhẹ nhất cũng là bị ép đến điên.
Ngày nào tim hắn cũng thấp thỏm, chỉ sợ chọc giận Tiết Tấn.
"Ngươi sợ như vậy làm gì? Sợ ta ăn thịt à?"
Trong mắt Tiết Tấn ánh lên một tia sáng đỏ kỳ lạ.
"Dạ... không ạ, chỉ cảm thấy mình vô dụng, không thể san sẻ được với Phủ Đài đại nhân!"
Sư gia quỳ trên đất, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh nhất có thể.
"Ngươi đúng là thông minh đấy!"
Tiết Tấn cười cười, buộc áo quần xong khoác một bộ trường bào màu xanh rồi mới đi ra ngoài.
Lúc Tiết Tấn đi ra ngoài, sư gia kia đã toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người hệt như mới vừa từ trong bể nước lên vậy.
...
Sảnh phụ, thường thì những việc trọng đại sẽ ở sảnh chính, còn những việc nhỏ đều xử lý ở sảnh phụ.
Lúc này, quản sự của 4 Ti lớn gồm Ký Mệnh Ti, Tập Yêu Ti, Hình Luật Ti, Đạo Ti đều đang ngồi ở bên dưới đợi Tiết Tấn.
Ngày thường thì 4 Ti này nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc người nấy.
Bây giờ Thành chủ của thành Vô Úy đã chết rồi, để trống ra một chức quan béo bở nhường này, sao bọn họ không dao động cho được?
Tuy thành Vô Úy xa xôi nhưng bên đó lại là nơi sản xuất ra nhiều Thú Đan và linh dược.
Vì sao năm nào cũng trợ cấp, thu thuế không đủ?
Trong lòng bọn họ tỏ như gương sáng, do đổ hết vào túi riêng của Tiết Tấn chứ còn gì nữa!
"Các vị đợi lâu rồi!"
Tiết Tấn bước vào, chắp tay với bên dưới xong rồi ngồi lên ghế chủ.
Trông có vẻ Tiết Tấn là quan lớn nhất trong phủ Diêu Quang nhưng thực tế, những Ti trưởng của mấy Ti này không sợ ông ta, còn đem chia quyền lợi của ông ta làm 4 phần.
Tuy có điều động quyền lợi của bọn họ nhưng cứ nghe mà không làm, ông làm gì được bọn tôi?
"Tham kiến Phủ Đài đại nhân!"
Bốn người đứng lên, bái với Tiết Tấn.
"Các vị miễn lễ!"
Bốn người ngồi xuống, Tiết Tấn vuốt râu nói: "Tôi đã xem qua tấu chương các vị dâng lên rồi, đã có người nào để tiến cử chưa?"
"Đại nhân, Lý Bổ Nha của Hình Luật Ti chúng tôi có thể đảm nhận trọng trách này!"
Người lên tiếng chính là Ti trưởng của Hình Luật Ti - Lý Công Phổ. Nghe ông ta nói vậy thì những người khác đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Đúng là mặt dày, ai mà không biết Lý Bổ Nha chính là em trai ruột của ông ta chứ?
"Lời này của Lý đại nhân sai rồi!"
Ti trưởng Đạo Ti - Chu Chi Đạo đứng lên nói: "Đạo tử của Đạo Ti tôi có thể đảm nhiệm trọng trách này. Không những thiên phú trác tuyệt, tu vi thì càng đứng đầu, mới qua 30 tuổi đã là tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ rồi, lần này tới thành Vô Úy chắc chắn có thể áp đảo chúng sinh, càng có thể dẫn dắt bách tính thành Vô Úy vượt qua được Bão thú!"
Mẹ nó, tên này càng mặt dày hơn!
Đạo Ti có 9 đạo, tổng cộng có 9 Đạo tử, mà có đến 8 người đã là con trai nuôi của ông ta rồi, hơn nữa cái vị mà cảnh giới Ngưng Đan kia thì chính là con trai ruột của ông ta - Chu Lược!
"Chức vụ Thành chủ của thành Vô Úy này chắc chắn phải thuộc về Tập Yêu Ti của chúng tôi!"
Ti trưởng Tập Yêu Ti - Hùng Thiên nói: "Chúng tôi thường xuyên ra bên ngoài bắt yêu, vô cùng quen thuộc với tập tính của cầm thú, thành Vô Úy sắp phải đối mặt với Bão thú, buộc phải là nhân tài của Ti chúng tôi mới được!"
"Đại nhân, Tề Giang của Tập Yêu Ti chúng tôi có thể đảm nhận trọng trách này!"
Ký Mệnh Ti rất thức thời, quyền lợi của Ti bọn họ kém hơn 3 Ti khác rất nhiều, thế nên liền nói: "Mong đại nhân cho chúng tôi một cơ hội!"
Hết cách rồi, uất quá đi mà, bọn họ chính là Ti kém nổi bật nhất trong phủ.
Nhìn 4 người bên dưới, Tiết Tấn vuốt râu, mắt sáng lên, chắc là đang ngẫm nghĩ.
Thật ra người thông minh đều biết nên chọn Tập Yêu Ti nhất, nhưng bọn họ đều không ngờ rằng Tiết Tấn lại giao chức vụ này cho Ký Mệnh Ti.
Lúc Ti trưởng Ký Mệnh Ti nghe được vậy thì vui mừng như điên.
"Cảm ơn Phủ Đài đại nhân!"
Thật ra ông ta chẳng ôm hi vọng gì, lần này sang đây cũng chỉ là đi cho đủ số người thôi.
Vì 4 Ti trong phủ phải kề vai sát cánh cùng vinh nhục với nhau.
Lý Công Phổ, Chu Chi Đạo đều nhìn Tiết Tấn với vẻ mặt không thể tin, chỉ có ánh mắt của Hùng Thiên là mập mờ bất định.
"Đại nhân, sao lại vậy?"
Lý Công Phổ là người đầu tiên đứng ra: "Người có cảnh giới cao nhất của Ký Mệnh Ti cũng chỉ đến Quy Chân viên mãn, sao có thể khiến người khác phục được? Sao có thể dẫn dắt nhân dân thành Vô Úy vượt qua Bão thú được?"
Cho dù Tiết Tấn chọn Hình Luật Ti thì ông ta cũng sẽ không lấy gì làm lạ, vì trong phủ, ngoài Ký Mệnh Ti không có sức chiến đấu gì thì 3 Ti còn lại đều xếp vào hàng ngũ chiến đấu dũng mãnh.
Cho dù Lý Bổ Nha là em trai của ông ta thì cũng là cao thủ Ngưng Đan trung kỳ đích thực!
Còn bản thân ông ta thì là cao thủ Nguyên Thần sơ kỳ!
"Không sai, mong đại nhân rút lại lệnh!"
Chu Chi Đạo cũng gật đầu. Đùa chắc? Ký Mệnh Ti yếu nhớt, cho dù có đưa vị trí Thành chủ thành Vô Úy cho bọn họ thì bọn họ cũng không bảo vệ được!
"Sao vậy? Lẽ nào lời nói của tôi không có hiệu lực nữa à?"
Tiết Tấn liếc 2 người bọn họ một lần, cả 2 chợt khiếp vía.
"Tôi quyết định thế nào còn cần phải nhận được sự đồng ý của các ông à?"
"Thuộc hạ không dám!"
Lý Công Phổ và Chu Chi Đạo nhìn nhau rồi cùng nói.
"Vậy... cứ thế mà làm, Ứng đại nhân sớm về lựa chọn nhân tài trong Ti đi, ít hôm nữa sẽ lên nhậm chức, đến lúc đó chỉ cần dâng tấu là được!"
Nói rồi Tiết Tấn rời đi!
Nhưng ngay lúc này, một chiếc rìu lớn bằng vàng phóng từ phía dưới lên.
Sau lưng Tiết Tấn lạnh toát, vội nghiêng người, chiếc rìu lớn sượt qua trường bào của ông ta.
"Ầm!"
Chiếc rìu lớn bổ một lỗ lên trường phía sau Tiết Tấn.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Họ trợn mắt há mồm nhìn Hùng Thiên.
"Ông điên rồi à? Đó là Phủ Đài đại nhân đó!"
"Mẹ kiếp Hùng Thiên, ông điên rồi à?"
"Phạm thượng là tội lớn ở Quốc Triều đó! Lẽ nào ông muốn mưu phản à?"
3 người cùng chửi.
"Phủ Đài đại nhân?"
Hùng Thiên cười khẩu: "E rằng mấy ông nhầm rồi, bên trên đã sớm không còn là Phủ Đài đại nhân nữa rồi, mà là yêu tinh!"
Cái gì?
Yêu tinh?
Lý Công Phổ mắng: "Có phải ông giết yêu nhiều quá nên điên luôn rồi không? Đây là Phủ Đài đại nhân, sao lại là yêu tinh được chứ?"
"Trong phủ được bảo vệ bởi lồng pháp trận, còn có kính chiếu yêu nữa, đừng nói là yêu quá, cho dù là chuột cũng không có lấy một con!"
Chu Chi Đạo cau chặt mày: "Thêm nữa có chúng ta ở đây, yêu quái nào có thể qua mặt được chứ?"
"Đúng vậy!"
Ứng minh cũng rụt rè lên tiếng. Hết cách rồi, tu vi của ông ta thấp, đến nay cũng chỉ mới Quy Chân viên mãn, không tự tin lên tiếng cũng là chuyện thường!
"Tôi không thèm giải thích với các ông!"
Hùng Thiên hừ lạnh một tiếng: "Mày giấu được người khác chứ không giấu được tao! Tao tu luyện Tầm Yêu Quyết đấy, cực kỳ mẫn cảm với hơi thở của yêu quái, tao còn tưởng là do bọn tao truy bắt yêu quái ở bên ngoài vẫn còn vương mùi".
"Nhưng trong phủ nha hết lần này tới lượt khác xảy ra chuyện kỳ lạ nên mới khiến tao chú ý!"
"Chuyện là gì?"
Tiết Tấn lạnh giọng hỏi.
"Theo tao biết thì Tiết đại nhân ngày thường không ham hố sắc đẹp, nhưng gần đây mày lại cưới vợ bé, ban ngày ban mặt còn dâm dục, đó... không phải là Tiết đại nhân mà tao quen biết! Mày có gì để giải thích không?"
"Giải thích? Sao phải giải thích?"
Tiết Tấn cười lạnh lùng: "Nam nữ hợp hoan là chuyện thường tình, chẳng có gì trái đạo lý cả. Tôi không có con cái, nóng lòng muốn có con là bình thường mà?"
Đúng vậy, lẽ nào chuyện này không bình thường?
3 người đồng loạt nhìn Hùng Thiên.
"Ông đừng có làm loạn nữa, lập tức xin lỗi Phủ Đài đại nhân đi!"
Lý Công Phổ nói.
"Xin lỗi con mẹ gì, để tôi chặt đầu chó của nó xuống là được!"
Hùng Thiên hét lớn: "Rìu đâu!"
Ngay sau đó, chiếc rìu vàng kia lập tức bổ về phía Tiết Tấn với khí thế như chớp gật.
"Mau dừng tay!"
"Dừng tay đi Hùng Thiên!"
Tiết Tấn chẳng qua mới tới cảnh giới Ngưng Đan viên mãn, sao có thể đỡ được đòn tấn công của Hùng Thiên ở cảnh giới Nguyên Thần trung kỳ được chứ!
Vì Hùng Thiên ra tay quá nhanh, cho dù bọn họ có lòng muốn cứu Tiết Tấn cũng đã không kịp rồi!