“Anh Long, nhẫn của anh có giống của tôi không?” Trần Dương hiếu kỳ hỏi.
Đàm Tiểu Long mỉm cười, chìa tay mình ra, Trần Dương nhìn chăm chú liền phát hiện ngón trỏ của hắn đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc.
“Đây là nhẫn Ngọc Long, chiếc nhẫn riêng biệt của tôi, bốn vị Long Thần Sứ khác dùng nhẫn Hắc Kim Thần Long, chiếc nhẫn mà giáo chủ và phu nhân đeo là nhẫn Vạn Long được chạm trổ từ Hàn Ngọc. Còn nhẫn trong tay cậu chính là Giao Long làm từ vàng trắng, đệ tử bình thường trong giáo phái chỉ là nhẫn bạc Bạch Xà.”
“Thì ra trong tay tôi chính là nhẫn vàng trắng, tôi còn tưởng là bạc cơ!” Trong lòng Trần Dương thầm nghĩ: “Có lẽ ông cụ trong buổi đấu giá lần trước là Thần Long Sứ của Thần Long giáo, chẳng trách Đinh Nguyên lại sợ hãi đến như vậy.”
“Hôm nay là ngày vui, anh đây còn chuẩn bị cho cậu một phần quà khác!” Đàm Tiểu Long vỗ tay, đẩy cửa ra, mười mấy cô gái với các tư thế khác nhau từ bên ngoài đi vào.
Hơn nữa những cô gái này bất luận là khuôn mặt hay vóc dáng đều đứng thứ nhất thứ nhì, bây giờ là mùa hè, bọn họ đều mặc quần áo mát mẻ, đôi chân trắng nõn cùng với bộ ngực đẫy đà khiến người khác chảy máu mũi.
“Quỳ xuống!”
Đệ tử của Thần Long giáo đá vào chân bọn họ không chút thương hoa tiếc ngọc, bắt họ quỳ một hàng.
“Tiểu Dương, có vừa ý món quà anh chuẩn bị cho cậu không?” Đàm Tiểu Long vẫy nhẹ quạt lông, cười nói: “Cậu không cần lo lắng, những người này đều là đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo, tôi tốn rất nhiều công sức mới bắt được bọn họ đến, loại nhan sắc bình thường tôi không thèm để ý, hơn nữa những người này đều là trinh nữ!”
Vừa nói hắn vừa nhướn mày với Trần Dương, tỏ vẻ hiểu biết.
Mẹ kiếp, cái này quá khoa trương rồi đấy, nhiều cô gái như vậy, rốt cuộc hắn ta muốn tẩy trần cho mình hay muốn mình kiệt sức mà chết đây?
Trần Dương thầm nghĩ trong lòng, người cùng ngành đều là kẻ thù, hiện nay Nhật Nguyệt thần giáo và Thần Long giáo đều là tà giáo, xem ra quan hệ cũng không tốt lắm.
“Được rồi, anh không làm phiền cậu hưởng thụ đám mỹ nhân này! Lát nữa cậu thưởng thức xong thì hãy đến khách sạn Vương Triều tìm tôi!” Nói xong Đàm Tiểu Long đưa mọi người rời đi.
Căn phòng còn lại Trần Dương với mười mấy nữ đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo…
Cùng lúc đó, Tô Diệu đã chuyển vào nhà mới ở trong biệt thự Thiên Mộng Viên.
Nhưng đây không phải tòa nhà đắc địa lần trước bọn họ đến xem, mà là một căn biệt thự bên cạnh biệt thự của bố mẹ Trần Dương.
Cô ấy tự tin gọi điện thoại cho Lý Mật nhưng lại bị Lý Mật từ chối, Lý Mật cười gượng nói với cô, tòa nhà đắc địa đó bất luận thêm bao nhiêu tiền cũng không thể bán cho cô được.
Trong lúc tuyệt vọng, Tô Diệu đành phải nhân nhượng, lựa chọn biệt thự bên cạnh căn trung tâm.
Căn biệt thự này rộng gấp mấy lần căn trước về mặt vị trí lẫn không gian, phía trước có một vườn hoa nhỏ, đằng sau còn có hồ bơi, ngâm mình trong bể bơi khi trời nóng thì thật sự rất thoải mái.
Hôm nay, Tô Diệu kết thúc buổi phát sóng trực tiếp sớm, cô tắm rửa rồi trang điểm lộng lẫy, cô cực kì hài lòng khi nhìn thấy cô gái đẹp trong gương.
Cô mở hộp trang sức ra, vốn dĩ muốn đeo sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định không đeo, cô ấy nhìn đồ trang sức trong hộp bỗng nhiên không biết nên chọn cái nào.
“Mẹ, mẹ đến chọn giúp con, ngày mai con đeo chiếc vòng cổ nào đi gặp fans hâm mộ thì được!” Tô Diệu gọi lớn xuống dưới lầu.
Sau đợt quảng bá rầm rộ của kênh livestream Tùng Thử, mấy ngày nay số lượng fans hâm mộ của cô đã đạt mốc hai triệu người.
Bây giờ không chỉ “Diệu Dương” thưởng quà cho cô, dựa vào gương mặt đẹp như thiên thần cùng với giọng ca ngọt ngào cũng thu hút không ít fans hâm mộ đại gia bỏ tiền cho cô.
Trong đó có một đại gia tên là “Thẩm công tử” ra tay rất hào phóng, tuy không bằng Diệu Dương, nhưng quà tặng mỗi ngày đều chi đến một trăm nghìn tệ.
Điều này khiến Tô Diệu rất vui mừng, vì trong lòng cô từ đầu đến cuối đều có cảm giác khó chịu, Diệu Dương quá thần bí, hơn nữa cũng không quan tâm cô, hoàn toàn không đoán ra được anh ta đang nghĩ gì, nếu như có một ngày anh ta chán ghét chương trình phát sóng của mình thì sao?
Vậy thì thu nhập lớn nhất của mình chẳng phải không còn nữa à?
Còn cái người “Thẩm công tử” này không như vậy, anh ta không chỉ tặng quà mà còn chủ động nói chuyện với Tô Diệu, mấy ngày nay hai người thường xuyên trò chuyện cũng rất thân thuộc, cho nên buổi phát sóng hôm nay, “Thẩm công tử” hẹn cô ngày mai gặp mặt.
Tô Diệu bước vào ngành phát sóng trực tiếp đã được một thời gian, cô biết nếu bản thân muốn phát triển lâu dài ở trong nghề này, ắt phải giao lưu với fans hâm mộ, chỉ là cô vẫn còn hơi do dự, không biết mình rốt cuộc có nên đi gặp không.
Sau khi Đường Tĩnh biết có đại gia hẹn gặp Tô Diệu, không những không ngăn cản mà còn động viên cô cố gắng.
Thời gian này, bà ta gần như trở thành trợ lý riêng của Tô Diệu, cũng hiểu rõ một vài quy tắc trong ngành này, con gái của mình bây giờ là streamer chính nổi tiếng nhất kênh Tùng Thử, lại có quan hệ tốt với một số người hâm mộ giàu có, sau này mới có thể phát triển xa hơn.
Người phát sóng trực tiếp tên là Mo Mo gì đó chẳng phải cũng thường đi ăn cơm với fans giàu có sao, người ta bây giờ là chị cả của thế giới phát sóng trực tiếp.
Đường Tĩnh chỉ vào chiếc vòng cổ Thiên Không Chi Thành ở trong hộp trang sức rồi nói: “Con gái ngoan, con đeo dây chuyền này đi, đảm bảo cái tên “Thẩm công tử” gì đó sẽ chết mê chết mệt…”
Ở bên kia, trong phòng Vip số 888 của câu lạc bộ Thiên Sơn, Trần Dương nhìn những cô gái quỳ thành một hàng, thở dài, đỡ từng người một đứng dậy, giúp họ cởi trói.
“Đươc rồi, các cô tự do rồi, mau đi đi!” Trần Dương phất tay nói.
Bản thân dù sao cũng là Đường chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, tuy không thể nói với bọn họ thân phận của mình, nhưng hủy hoại sự trong trắng của bọn họ thì Trần Dương thật sự làm không được.
Anh không cho rằng mình là Thánh mẫu nhưng người đàn ông có những chuyện cần làm và không nên làm, nếu như hôm nay bản thân thật sự khao khát những cô gái này, vậy thì anh với đám tà giáo kia có khác gì nhau chứ?
Những cô gái được cởi trói tỏ vẻ khó tin: “Anh… anh thật sự thả cho chúng tôi đi sao?”
Sau khi bọn họ bị Thần Long giáo bắt đến đây thì đã rất tuyệt vọng, người đời coi Nhật Nguyệt thần giáo và Thần Long giáo cùng một hội với nhau, thật ra Thần Long giáo tà ác hơn nhiều so với Nhật Nguyệt thần giáo, hơn nữa càng không có ranh giới. Nhìn từ góc độ này, Nhật Nguyệt thần giáo rất xem thường Thần Long giáo, tuy bọn họ đều là tà giáo, nhưng sự khinh thường này thật sự tồn tại.
Mấy cô gái trố mắt nhìn nhau, không ngờ người của Thần Long giáo trước mắt lại thả họ đi.
“Được rồi, các người không đi, tôi đi!” Nói xong, Trần Dương bước ra khỏi phòng.
...
Rời khỏi câu lạc bộ Thiên Sơn, Trần Dương gọi taxi đi thẳng về khách sạn Vương Triều.
Sau khi xuống xe, anh gọi điện cho Đàm Tiểu Long, trong điện thoại rất ồn, nghe giọng nói hình như đã uống rượu, hắn giục Trần Dương nhanh lên.
Cúp máy xong, anh nghĩ có nên gọi điện cho Chu Hữu Danh hay không, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định thôi không gọi.
Vừa chuẩn bị đi vào liền nghe đằng sau có người kêu cứu!
“Mau thả tôi ra, cứu mạng!”
Giọng nói của phụ nữ kêu cứu truyền đến, Trần Dương đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn thấy mười mấy gã đàn ông to lớn vây quanh một người phụ nữ, định bắt cóc cô.
Mẹ kiếp, quá ngông cuồng rồi, bắt cóc trước cửa khách sạn Vương Triều, còn coi luật pháp ra gì không?
Giọng nói của người phụ nữ nghe rất quen, hình như từng nghe ở đâu đó.
Trần Dương nhíu mày, anh nhìn xuyên vào đám người qua khe hở, chớp mắt đã nhìn thấy hình dáng của người phụ nữ.
Chết tiệt, đây chẳng phải là Tống Huyên, vợ của Lý Thiên Bá sao?
Đám người này sao lại muốn bắt cóc cô ấy?
Không nghĩ nhiều, Trần Dương nhanh chóng xông vào, quát lớn: “Dừng tay lại cho tôi!”