Đúng là cô từng nghiên cứu về chuyện này.
Thời cổ đại, từ hoàng đế quý tộc cho tới dân chúng nghèo đều vô cùng mê tín, họ luôn nghĩ muốn trẻ mãi không già.
Mà những người cầu tiên học đạo thời cổ đại cũng sẽ luyện chế đủ loại đan dược để theo đuổi việc sống dài lâu.
Đương nhiên, phần lớn đều là kẻ lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó, thầy luyện đan thật sự biết luyện đan cũng không tùy tiện như Trần Dương!
Bọn họ luyện đan, trước tiên không chỉ chọn một ngày lành tháng tốt, đốt hương, tắm rửa, mà còn phải chuẩn bị đủ lại nguyên vật liệu để luyện đan, thứ mà cô biết đã có tới mấy chục loại.
Tuy Từ Tiểu Nhu bứt rứt, thế nhưng thói quen nghề nghiệp từ nhiều năm trước tới nay không cho phép cô nói dối.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Hiện giờ, trong số dụng cụ luyện đan mà bản thân tôi biết, không có bình gốm, thế nhưng, tôi nghĩ nếu Trần Dương dùng bình gốm luyện đan thì nhất định sẽ có cái lý của anh ấy.”
Tuy rằng không thể nói dối nhưng cô có thể nói giảm nói tránh mà. Không biết tại sao trong lòng cô thấy buồn bực, giống như mình nói như thế sẽ làm cho Trần Dương không vui!
Nhưng điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra!
Ngay lúc cô nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm để luyện đan thì người ở đây đều nhốn nháo cả lên.
“Ngay cả Từ tiểu thư cũng đã nói những người cầu tiên học đạo thời cổ đại không dùng bình gốm!”
“Tôi đã nói mà, nhất định là thằng oắt này đang định làm liều ở đây!”
“Aiz, tiếc cho tiểu thư Tống Huyên, còn trẻ như vậy đã sắp bị thằng oắt này làm lỡ rồi!”
Mỗi người một câu bàn tán, thế nhưng Lý Thiên Bá giống như điếc rồi vậy, hoàn toàn không hề phản ứng với lời bọn họ nói, anh ta chỉ lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh vợ mình, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Khi thấy tất cả mọi người đang chế giễu Trần Dương, trong lòng Từ Tiểu Nhu quýnh lên, không nhịn được giải thích thay Trần Dương: “Điều tôi nói chưa chắc đã đúng, cũng có vài người cầu tiên học đạo thời cổ đại có cách luyện đan khác hẳn với người bình thường, mọi người…”
Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức giậm chân, nhưng căn bản không có ai nghe lời cô nói. Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Sao lại muốn nói giảm nói tránh? Cứ trực tiếp ngậm miệng lại không nói không phải được rồi hay sao?
Giờ thì hay rồi, làm cho Trần Dương trở thành đối tượng bị mọi người công kích, bây giờ phải làm sao đây.
Liệu anh ấy có trách mình không? Liệu anh ấy có chê mình lắm miệng không?
Trong lòng Từ Tiểu Nhu rối như tơ vò, không nhịn được mà nhìn về phía Trần Dương. Thế nhưng Trần Dương đang nghiêm túc nhìn bình gốm, căn bản không hề trả lời.
“Từ tiểu thư, chúng tôi biết cô có lòng dạ lương thiện, thế nhưng đối với loại người như thế này cô không cần phải che giấu giúp anh ta!”
“Đúng đó, tuy ban ngày anh ta cứu cô, thế nhưng cô căn bản không cần phải để trong lòng, đây là chuyện anh ta phải làm!”
Nghe lời mọi người nói, Từ Tiểu Nhu sốt ruột tới mức sắp chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hải cười nhạo, nói: “Trần Dương, đừng có giả vờ nữa, mày có mệt không hả? Mày có nung nổ cái bình gốm này cũng không luyện ra được đan dược đâu!”
Tô Hải vừa dứt lời, bình gốm chợt vang lên một tiếng “đùng” trầm thấp, sau đó thân bình chấn động.
Mọi người sợ hết hồn, lũ lượt lùi về phía sau, cho rằng lời của Tô Hải đã ứng nghiệm, bình gốm sắp nổ tung.
Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là, bình gốm vẫn hoàn hảo, không hề có vấn đề gì. Hình ảnh bọn họ tưởng tượng không hề xảy ra.
Được rồi!
Trong lòng Trần Dương vui vẻ, quả nhiên dùng chân khí có thể rút ngắn thời gian luyện đan rất nhiều, chỉ là tiêu hao hơi lớn.
Thế nhưng lúc này cũng không thể để ý những chuyện này.
Anh từ từ mở bình gốm ra, mọi người không nhịn được xúm lại. Chính trong khoảnh khắc này, mọi người ở đây đều trợn tròn hai mắt, miệng há hốc ra giống như gặp quỷ.
“Trời ạ!”
Lúc này, không biết cô gái nào phát ra một tiếng hét kinh hãi, sau đó lần lượt có tiếng hô thán phục vang lên ở trong đám người.
Chỉ thấy, bên trong bình gốm là một viên đan dược màu xanh lục yên lặng nằm đó.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc mở nắp ra, một mùi hương cây cỏ thơm ngát bay ra từ trong bình gốm. Khi mọi người ngửi thấy mùi này chỉ thấy tinh thần chấn động.
Trời ạ!
Anh ta… anh ta thật sự luyện được đan dược.
Lúc này, tất cả mọi người đã không dám nói gì nữa, ai nấy đều nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Ngay bây giờ, Tô Diệu ở bên cạnh trong lòng vừa thấy xấu hổ, vừa thấy khiếp sợ.
Xấu hổ là vì cô không tin Trần Dương, khiếp sợ là vì Trần Dương thật sự luyện ra được đan dược. Trời ạ, đây vẫn là ông xã của mình sao? Sao cái gì anh ấy cũng biết vậy? Giống như trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy vậy?
Một cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng cô, cô cảm thấy trên người Trần Dương như được bao phủ một màn sương mù, cô liều mạng muốn đẩy màn sương mù đó ra lại phát hiện nó càng dày dặc hơn.
Mà ở một phía khác, Từ Tiểu Nhu kích động tới mức sắp rơi nước mắt, ông trời phù hộ, may mà Trần Dương luyện được thành đan dược!
“Thiên Bá, may mà đã hoàn thành nhiệm vụ, đan dược luyện xong rồi, cho chị dâu ăn là được.” Trần Dương lấy đan dược ra, sau đó nhẹ nhàng tách môi Tống Huyên ra, nhét đan dược vào.
“Nước, lấy một chút nước đến đây!”
Lý Thiên Bá vội vàng lấy nước suối trong tay đưa cho Trần Dương. Tống Huyên đang ở trong trạng thái hôn mê, không có nước thì không thể nuốt đan dược xuống được.
Trần Dương nhận lấy nước, cẩn thận rót vào trong miệng Tống Huyên. Loại đan dược này cũng thật thần kỳ, gặp nước đã tan chảy, đan dịch chảy theo yết hầu vào dạ dày cô.
“Được rồi!” Trần Dương hơi mệt mỏi, ngồi dưới đất mà nói.
“Anh em tốt, vất vả rồi!”
Vừa rồi lúc mọi người châm chọc, nghi ngờ Trần Dương, Lý Thiên Bá không nói gì là vì sợ ảnh hưởng tới việc Trần Dương luyện đan. Mà bây giờ Trần Dương đã thật sự luyện được đan dược, lúc này ngoại trừ cảm kích, anh ta còn bội phục nhiều hơn!
Người anh em này, Lý Thiên Bá anh ta chắc chắn sẽ kết giao!
Sau khi Tống Huyên ăn đan dược vào được mười phút, ngoại trừ sắc mặt tốt hơn trước thì vẫn chưa tỉnh lại.
Hai mươi phút…
Bốn mươi phút…
Một tiếng trôi qua, Tống Huyên vẫn không tỉnh. Lúc này Lý Thiên Bá cuống lên, hỏi: “Tiểu Dương, sao thế này? Sao Huyên Huyên mãi chưa tỉnh lại?”
“Đừng lo, khử độc còn cần một quá trình, hiện giờ chị dâu đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Để cho chị ấy nghỉ ngơi tử tế, sau mấy tiếng sẽ tỉnh lại.”
Tuy “Thiên Kim Dược Phương” có tốt nhưng vẫn có một chỗ khiến Trần Dương không hài lòng lắm, chính là không có ghi chép cụ thể về thời gian phát huy hiệu quả của thuốc.
Giống như lần trước Vu Lan ăn phá chướng đan vào mà không có bất cứ phản ứng gì, chờ tới ngày hôm sau anh mới nhận được cuộc điện thoại của cô vậy.
“Là vậy à!”
Lý Thiên Bá gật đầu, Trần Dương nói vậy thì anh ta cũng yên tâm.
Thế nhưng anh ta tin, người khác lại không tin.
Tuy Trần Dương mèo mù vớ cá rán, luyện được đan dược, thế nhưng bọn họ cũng không cho rằng đan dược này thật sự có tác dụng!
Nhất định là thằng oắt này lừa Lý Thiên Bá, nhưng tiếc là đại thiếu gia nhà họ Lý cứng đầu cứng cổ, căn bản không nghe lời khuyên của mọi người. Tin ai không tin, lại tin một thằng đi ở rể, đúng là buồn cười.
Đương nhiên bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không có gan nói ra.
Thế nhưng vẫn luôn có những người có gan rất to.
Sở Thâm vừa run rẩy vừa đi tới trước mặt Lý Thiên Bá: “Giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng bị thằng oắt này lừa, cái gì mà mấy tiếng sẽ tỉnh? Nhất định là nó đang lừa anh, nếu thuốc của nó thật sự có hiệu quả thì sao chị dâu lại không có chút phản ứng gì chứ?”
Mặt Sở Thâm đầy chân thành, giống như đang thật sự suy nghĩ cho Lý Thiên Bá.
Mẹ kiếp, ông lạnh chết mất.
Hiện giờ cả người hắn chỉ còn một cái quần đùi, nhiệt độ ở cạnh biển vào ban đêm có sự chênh lệch rất lớn. Bên ngoài còn đang mưa, hắn đã lạnh đến không thể chịu nổi rồi.
Thế nhưng Lý Thiên Bá không hề để ý đến hắn mà đang dịu dàng kéo cái áo thun của vợ mình xuống rồi yên lặng ôm lấy cô, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cô.
Lửa giận trong lòng Sở Thâm càng tăng. Thế nhưng hắn không dám oán hận Lý Thiên Bá, không thể làm gì khác đành ghi mối thù này lên đầu Trần Dương.
Sau khi thần kinh của Trần Dương thư giãn thì thấy vô cùng uể oải, đã vậy anh còn dùng chân khí để thúc đẩy đan dược nên tiêu hao càng lớn. Anh hơi nhúc nhích chuyển vị trí, tìm một chỗ thoải mái ở vách đá để dựa vào.
Kết quả, vào lúc này điện thoại của Trần Dương chợt rung lên.
Ồ, không phải ở đây không có tín hiệu à? Sao lại nhận được tin nhắn nhỉ?
Trần Dương cũng không nghĩ nhiều mà rút điện thoại di động ra. Phát hiện điện thoại vốn không có tín hiệu, không biết từ lúc nào đã có một vạch sóng.
Anh mở điện thoại lên, vừa nhìn thì thấy đó là tin nhắn Lưu Nhị gửi đến, còn gửi tận mười tin.
Anh nhíu mày, Lưu Nhị này làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt gửi cho mình nhiều tin nhắn như thế này làm gì, lại còn toàn ảnh nữa.
Bởi vì tín hiệu không tốt nên ảnh rất mờ, anh không thấy rõ lắm.
Đợi mấy phút sau, bức ảnh cuối cùng đã được tải xuống, khi anh nhìn rõ người trong hình là trong đầu anh “ong” một tiếng, trong nháy mắt đã trống rỗng đầu óc!
Mẹ kiếp, đây không phải là ảnh của Đỗ Lôi, cô giáo chủ nhiệm hồi cấp ba của anh sao?