“Cô nói cũng đúng.” Lase gật đầu.
Lúc này, cửa phòng trang điểm mở ra, nhân viên công tác từ ngoài đi vào: “Làm phiền một chút, nhà thiết kế Tống phái tôi tới, người mẫu của cô ấy vừa ngã, đang trong phòng y tế, cho nên kêu tôi đến lấy lễ phục và trang sức tới phòng y tế, trang điểm cho người mẫu của cô ấy, xin hỏi lễ phục và trang sức của cô Tống ở đâu?”
Nghe thấy lời này, Anna và Lase nhìn nhau.
“Họ thế mà lại không muộn!” Lase cắn môi, không cam lòng nói.
Anna cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, đừng quên, dù không muộn, chỉ cần người mẫu của họ xấu mặt trên sàn T, điểm số của họ sẽ thành số một đếm ngược, cũng sẽ bị loại.”
“Không sai.” Lase lập tức cười, chỉ vào ghế trước mặt: “Ở đây.”
“Vâng, làm phiền rồi.” Nhân viên công tác cười bước tới, nhấc túi rời đi.
Tina chợt gọi anh ta lại: “Đợi chút.”
Nhân viên công tác dừng bước.
Advertisement
Tina đi tới, đè thấp giọng nói: “Giúp tôi báo với họ một tiếng, lễ phục có lẽ có vấn đề.”
Nhân viên công tác nghe vậy, mắt lóe lên tinh quang, sau đó cười gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước.”
“Đi thong thả.” Tina ừ một tiếng, nhường đường.
Lúc cô ấy xoay người trở về vị trí của mình, Anna bỗng giữ lấy cánh tay cô ấy: “Vừa nãy cô nói gì với người đó?”
Tina nghiêng mặt nhìn tay Anna, mặt lạnh tanh rút tay ra: “Không có gì.”
“Cô…” Anna còn muốn nói gì, Lase kéo cô ta ra: “Được rồi, đừng hỏi nữa, hỏi cho lắm chỉ bại lộ bản thân.”
“Cô cho rằng cô ta không nghi ngờ chúng ta sao?” Anna khinh thường cười nói.
Lase sững sờ: “Cô nói cô ta vừa rồi…”
“Vừa rồi lúc ra tay, tôi liền phát hiện người phụ nữ này cứ vô tình cố ý nhìn về chỗ chúng ta vài lần, cho nên tôi nghi ngờ cô ta nhất định biết chúng ta đã làm gì.” Anna híp mắt.
Lase có chút lo lắng: “Vậy làm sao đây?”
“Cách chỉ có một, chính là xử lý cô ta, nhưng bây giờ không được, đợi lát nữa trình diễn xong rồi nói.” Sắc mặt Anna âm hiểm.
Lase gật đầu: “Cũng chỉ có thể vậy.”
Cô ta nhìn sang Tina, đáy mắt lóe lên áy náy.
Trước nay cô ta chưa từng định ra tay với Tina, chủ yếu là thực lực của Tina yếu hơn cô ta một chút.
Mà Tống Vy thì không vậy, thực lực của cô không kém hơn cô ta, thậm chí còn mạnh hơn cô ta, lại còn trẻ, quan trọng nhất là thân phận của chồng cô không đơn giản, có thể ảnh hướng tới phía tổ chức cuộc thi.
Lỡ Tống Vy kêu chồng mình mở cửa sau để thắng cuộc thi, vậy thì đám người bọn họ căn bản không có cửa thắng.
Cho nên, cô ta lựa chọn ra tay với Tống Vy, ngoại trừ nguyên nhân thực lực của bản thân cô, thì chính là vì bối cảnh của cô.
Để ngăn cản Tống Vy lợi dụng sức mạnh tư bản thắng quán quân, cô ta chỉ có thể giải quyết cô trước, tin rằng những người có lòng riêng khác, nguyên nhân lớn nhất nhìn trúng Tống Vy cũng là vì vậy.
Cách vách, nhân viên công tác đưa túi cho Tống Vy.
Tống Vy nhận lấy, vừa muốn cảm ơn.
Nhân viên công tác đã nói với cô những lời của Tina.
Tống Vy nghe xong cười cười: “Cảm ơn, tôi biết rồi, phiền anh quá.”
“Phu nhân không cần khách sáo.” Nhân viên công tác khẽ khom người, xoay người rời đi.
Tống Vy đóng cửa.
Trần Châu Ánh nhận túi trong tay cô: “Tôi nghe rồi, con người Tina thật sự không tệ, chỉ là không biết hai cô nàng kia rốt cuộc đã ra tay gì ở đây.”
Lúc họ xem camera giám sát, do có một người đặc biệt che chắn, cho nên họ nhìn không thấy Lase và Anna đã làm gì với lễ phục và trang sức trong túi.
“Nhìn xem không phải biết rồi sao.” Hạ Bảo Châu đã trang điểm, thay lễ phục và đeo trang sức xong, đi tới, vươn tay muốn thò vào trong túi.
Tống Vy vội ngăn cản: “Châu Châu, dừng tay.”
Tay của Hạ Bảo Châu còn chưa đưa vào, bất giác thu lại: “Sao vậy?”
Trần Châu Ánh cũng nhìn cô.
Tống Vy mím môi đáp: “Mặc dù Anna và Lase nhằm vào tớ và Châu Ánh, nhưng người mặc lễ phục đeo trang sức là Châu Châu cậu, lỡ họ để côn trùng có độc trên đó, hoặc tẩm mấy thứ mẫn cảm với da, cậu đụng vào thì sẽ không lên sàn T được.”
“Không sai.” Bị Tống Vy nói vậy, Trần Châu Ánh cũng phản ứng lại: “Châu Châu, cô đừng đụng vào, bọn họ không biết trang sức và lễ phục trong túi không phải cái cô thật sự phải mặc, cho nên mới ra tay với nó, tôi nghĩ, mục đích của họ rất có khả năng chính là muốn cô không lên được sàn T, hoặc xảy ra ngoài ý muốn trên sàn, như vậy, tôi và Vy Vy sẽ không lấy được điểm cao, đương nhiên sẽ bị loại.”
“Họ quá ác độc rồi!” Hạ Bảo Châu vô cùng tức giận.
Tống Vy xoa trán: “Được rồi, đừng giận, Châu Ánh, cũng tới giờ rồi, cô dẫn Châu Châu đến sau màn sàn T chuẩn bị trình diễn đi, tôi đưa cái này cho Hạo Tuấn, để anh ấy tìm người nhìn xem rốt cuộc có gì.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Ba người phân công hợp tác.
Tống Vy nhấc túi đến phòng nghỉ, tìm Đường Hạo Tuấn và hai đứa bé.
Chủ yếu là họ vừa rồi toàn giám thị phòng trang điểm của người mẫu nữ, cho nên Đường Hạo Tuấn đương nhiên không tiện tới, chỉ có thể cùng hai đứa bé ở phòng nghỉ.
Lúc này, Tống Vy đương nhiên phải đến phòng nghỉ tìm họ.
Rất nhanh đã đến nơi.
Vệ sĩ canh cửa trực tiếp mở cửa cho cô.
Lúc Tống Vy đi vào, hai đứa bé đã nằm ngủ trên sofa, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp kẻ ngồi người đứng, đang bàn bạc gì đó, nhìn thấy cô vào, lập tức dừng cuộc trò chuyện.
“Mợ chủ.” Trình Hiệp gật đầu chào hỏi cô.
Tống Vy cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đỡ cô tới vị trí mình ngồi: “Sao tự dựng lại tới, không phải trình diễn sắp bắt đầu rồi sao?”
“Em và Châu Ánh giám thị được người có lòng riêng.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Ai?”
“Là Anna và Lase, họ ra tay với lễ phục và trang sức giả chúng em cố ý đặt bên ngoài, nhưng vì góc chết, camera giám sát không tới nên chúng em không biết họ rốt cuộc đã làm gì, cũng không dám lấy ra xem, lỡ có độc gì đó thì không tốt, cho nên em mang tới, muốn nhờ anh tìm người giám định một chút.”
Nói rồi, Tống Vy đặt túi lên bàn trước mặt.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Trình Hiệp.
Trình Hiệp lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi đi tìm người giám định ngay.”
“Đợi chút.” Tống Vy gọi anh ta lại.
Anh ta dừng bước: “Mợ chủ còn có gì căn dặn sao?”
“Anh kêu người khác làm đi, trình diễn của Bảo Châu sắp bắt đầu rồi, đây là lần trình diễn đầu tiên của cô ấy kể từ khi hai người qua lại, tôi nghĩ anh cũng không muốn bỏ lỡ đi?” Tống Vy như cười như không nhìn máy ảnh kỹ thuật số treo trước ngực anh ta.
Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Thì ra là vậy.
Anh còn rất tò mò sao Trình Hiệp lại đeo máy ảnh, nhưng dù có tò mò, nhưng anh trước nay không hỏi chuyện riêng của người khác, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Trình Hiệp không nghĩ tới tâm tư của mình lại bị Tống Vy nhìn ra, có chút ngại ngùng gãi đầu, mặt cũng đỏ lên.
Tống Vy cười khẽ: “Anh đi dặn dò người khác đi, làm xong rồi thì đến chỗ trình diễn, Châu Châu xuất hiện cuối cùng, anh hẳn sẽ không bỏ lỡ.”
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp nắm chặt tay, căng thẳng lại mong đợi nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù mợ chủ kêu anh ta làm vậy, nhưng ông chủ của anh ta suy cho cùng vẫn là tổng giám đốc.
Anh ta cũng phải có được sự đồng ý của tổng giám đốc thì mới dám làm theo.
Đường Hạo Tuấn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tống Vy, lại nhìn ánh mắt hi vọng của Trình Hiệp, xoa huyệt thái dương: “Nghe lời mợ chủ đi.”