Tống Vy áy náy cúi đầu: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, trước khi bắt đầu show diễn mà còn xảy ra chuyện thế này, nhưng anh cứ yên tâm, show diễn vẫn sẽ diễn ra như bình thường.
Nghe được lời này, Đường Hạo Tuấn nghĩ đến gì đó, đáy mắt đen nhánh lóe lên ánh sao: “Mấy thùng giấy khi nãy của em…”
“Đúng vậy!” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn thả lỏng đôi mày nhíu chặt: “May mà có em.”
“Tôi cũng chỉ phòng hờ thôi.” Tống Vy ngượng ngùng cười.
“Ồ.” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Em đã đoán trước sẽ có người động vào quần áo sao? Vậy có phải em đã nghi ngờ ai rồi không?”
“Có!” Tống Vy nhìn vào mắt anh: “Hơn nữa người đó chính là Tống Huyền.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Em chắc chắn thế sao?”
Tống Vy gật đầu rồi lại lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn hơi khó hiểu: “Ý gì?”
Tống Vy thở dài: “Lúc đầu tôi rất khẳng định là cô ta, nhưng lúc nãy tôi đã gặp cô ta, sau khi đối đầu với cô ta xong, tôi lại không quá chắc chắn nữa, hơn nữa tôi cũng không có chứng cứ, nhưng nếu có thể tìm ra nhân viên tham dự vào sự việc lần này, chắc là sẽ tìm được một ít chứng cứ.”
Đường Hạo Tuấn rũ mắt, che đi mưa to gió lớn bên trong: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo Trình Hiệp đi tìm.”
“Vậy tốt quá.” Tống Vy vô cùng vui vẻ.
Có anh ra tay, tin chắc chuyện này sẽ tra được manh mối nhanh thôi.
“Em về đi, chờ show thời trang này kết thúc, tôi sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng!” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua đồng hồ, còn một tiếng nữa là đến lúc mở màn show thời trang, không thể chậm trễ thời gian.
Tống Vy đồng ý: “Được.”
Quay về phòng trang điểm, Tống Vy đuỏi Giang Hạ về.
Hôm nay là cuối tuần, bỏ hai đứa nhỏ ở nhà một ngày, cô cũng không yên tâm.
Vẫn phải nhờ Giang Hạ đến trông giúp cô mới được.
Nửa tiếng sau, người mẫu trong phòng trang điểm đã lần lượt trang điểm xong.
Tống Vy gọi mấy trợ lý trang phục đến: “Được rồi, bây giờ mọi người mở mấy cái thùng kia ra được rồi.”
Đám trợ lý trang phục vốn đã tò mò với mấy thứ trong thùng từ lâu, bây giờ nghe nói mở ra được rồi, đương nhiên vội vàng làm theo.
Mở thùng ra, thứ bên trong cũng lộ ra.
Mọi người kinh ngạc hô to: “Nhà thiết kế Tống, sao lại có đến hai bộ quần áo biểu diễn thế?”
“Đây không phải là chuyện các cô cần quan tâm, bây giờ các cô mau thay quần áo giúp người mẫu, nhanh nhanh nhanh!” Tống Vy vỗ tay giục.
Mọi người lập tức bận rộn.
Không lâu sau, show thời trang chính thức bắt đầu.
Khu vực quan sát bên dưới sàn catwalk, tim Tống Huyền đập như trống, hai mắt không nén được vẻ hứng phấn nhìn chằm chằm sàn catwalk.
Bây giờ cô đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng lát nữa những người mẫu sẽ không lên sàn, hoặc là mặc mấy bộ đồ rách bươm lên sàn rồi.
Cho dù là tình huống nào, kết quả dành cho Tống Vy chỉ có một, bị giới thời trang tẩy chay!
Keng!
Đèn trong khu biểu diễn tối sầm xuống, âm nhạc vang lên.
MC đứng trên sàn catwalk đã xuống, người mẫu frist face chống nạnh từ hậu trường bước ra, đứng ở điểm cuối tạo dáng, sau đó bắt đầu đi từ bước về phía trước sàn catwalk.
Khi cô ta đi về phía đỉnh càng gần, vẻ kích động trên mặt Tống Huyền dần lắng xuống, không thể tin được mà hô to: “Sao lại thế này?”
Không phải quần áo đã rách rồi sao?
Sao quần áo trên người người mẫu vẫn còn nguyên vẹn?
Tống Huyền cắn môi, trên mặt đầy vẻ hoang mang khó hiểu.
Mà sau khi hết người mẫu này đến người mẫu khác bước ra, cô lại càng bực bội hơn.
Mọi chuyện diễn ra đã vượt khỏi dự kiến và tầm kiểm soát của cô, cô tức giận dậm chân, không muốn ngồi ở đây nữa, định đứng dậy bỏ về.
Nhưng đúng lúc này, có hai bảo vệ đứng hai bên trái phải cản cô lại, cô bị dẫn đi với vẻ mặt đầy vẻ kháng cự.
Rất ít người nhìn thấy cảnh này, cho nên cũng không xảy ra xôn xao gì.
Trên sàn catwalk vẫn tiếp tục biểu diễn, Đường Hạo Tuấn nhìn thấy những phản hồi kinh ngạc cảm thán của người bình luận và người xem, biết show thời trang lần này đã thành công, bắt đầu từ ngày mai, công ty trang phục của tập đoàn Đường thị sẽ có được một vị trí nhỏ trong ngành này.
Lúc này, Trình Hiệp đi đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn, khom lưng nói gì đó với anh.
“Đã biết, coi chừng cô ta cho kỹ vào.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Vâng!” Trình Hiệp đi xuống.
Đường Hạo Tuấn dời mắt lên sàn catwalk, biểu diễn trên sàn catwalk đã sắp kết thúc, người mẫu đi ra chào bế mạc, lúc này, Tống Vy cũng cầm micro đi ra.
Cô là nhà thiết kế chính trong show thời trang lần này, phải đi ra phát biểu cảm nghĩ.
Chào xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên cầm hoa do nhân viên đưa đến, cũng bước lên sàn catwalk, đưa hoa cho Tống Vy.
Tống Vy vừa mừng vừa sợ, cũng có chút khó hiểu.
Đường Hạo Tuấn là người đứng đầu ban tổ chức, tuy cũng sẽ đi lên phát biểu cảm nghĩ, nhưng chưa nói là sẽ tặng hoa cho cô.
Tuy khó hiểu, nhưng Tống Vy cũng hỏi, vẫn mỉm cười nhận hoa, đưa micro cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh cô, cũng nói một vài câu công thức hóa, nhưng nói xong câu cuối cùng, đột nhiên lại đổi đề tài, nhìn Tống Vy: “Người tôi muốn cảm ơn nhất chính là nhà thiết kế Tống, không có cô ấy thì đã không có show biểu diễn long trọng ngày hôm nay.”
Tống Vy không ngờ sẽ Đường Hạo Tuấn sẽ nói muốn cảm ơn cô nhất trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời cũng vô cùng kinh ngạc.
“Cô Tống, cảm ơn cô!” Đường Hạo Tuấn giang tay với Tống Vy: “Là cô đã cứu lại công ty trang phục của tập đoàn Đường Thị.”
Anh nói câu này, lập tức làm Tống Vy đỏ mắt.
Cô cầm micro của anh: “Đầu tiên, tôi rất cảm động khi được tổng giám đốc Đường cảm ơn, tiếp theo tôi cũng muốn nói, tổng giám đốc Đường, nếu không có anh hoàn toàn tin tưởng, khẳng định và ủng hộ hoàn toàn, tôi cũng không thể nào mang đến cho mọi người một show thời trang hoàn mỹ, tổng giám đốc Đường, tôi cũng rất cảm ơn anh.”
Nói xong, Tống Vy ôm Đường Hạo Tuấn.
Đồng thời, tất cả khách mời ở bên dưới cũng đứng lên, trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang vọng cả hội trường thời trang.
Một lúc lâu sau, Tống Vy buông Đường Hạo Tuấn ra, dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt kích động.
Đường Hạo Tuấn thấy thế, nhíu mày, lấy khăn giấy cho cô: “Dùng cái này đi.”
“Ừ” Tống Vy trả lời buông tay nhận khăn giấy.
Đợi tiếng vỗ tay ngừng lại, hai người đều rời khỏi sàn diễn.
Hậu trường, Đường Hạo Tuấn nghiêng mặt nhìn Tống Vy: “Đi cùng tôi.” Tống Vy nhìn ánh mắt lạnh băng của anh, đã đoán được đại khái sắp đi đâu, gật đầu đi theo anh về phía phòng nghỉ. Đến phòng nghỉ, Trình Hiệp nhìn thấy bọn họ, chào hỏi xong rồi mở cửa phòng nghỉ ra. Tống Huyền trong phòng nghỉ nhìn thấy ba người, trong mắt đầy thấp thỏm lo âu, nhưng trên mặt vẫn ráng giữ bình tĩnh gượng cười: “Hạo Tuấn, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh xem Trình Hiệp kìa, anh ta lại dám nhốt em ở đây không cho em đi.” “Tôi bảo anh ta nhốt.” Đường Hạo Tuấn nói. Mặt Tống Huyền cứng đờ, sau đó nhìn thấy Tống Vy đứng cạnh anh, lập tức hiểu ra gì đó, nắm lòng bàn tay: “Hạo Tuấn, anh cũng nghi ngờ em là người cắt hư quần áo biểu diễn sao?” Đường Hạo Tuấn không tỏ ý kiến. “Chủ nhiệm Tống, thừa nhận đi!” Tống Vy ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Tống Huyền. Tống Huyền cười lạnh: “Nực cười, vì sao tôi phải nhận chuyện tôi chưa từng làm chứ, hơn nữa không phải quần áo biểu diễn vẫn còn nguyên vẹn sao, cô bớt đổ oan cho tôi đi!” “Quần áo biểu diễn còn nguyên vẹn bởi vì đó là bộ phòng hờ, tôi đã đề phòng cô từ lâu rồi.” Tống Vy cong môi.
“Phòng hờ trước?” Tống Huyền híp mắt.
Tống Vy gật đầu: “Không sai, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã đoán được cô có khả năng sẽ làm gì đó trước show thời trang, nhưng tôi không biết cô sẽ ra tay ở phương diện nào, cho nên tôi âm thầm chuẩn bị rất nhiều, cho dù là quần áo, trang sức hay là giày, tôi đều chuẩn bị hai phần.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Anh còn tưởng cô chỉ chuẩn bị thêm một bộ quần áo thôi.
Không ngờ đến giày và trang sức cũng thế.
Trình Hiệp cũng vô cùng kinh ngạc: “Chẳng trách bên bộ phận kế toán nói tài chính nhà thiết kế Tống dùng cho Dục Hỏa Trùng Sinh nhiều hơn gấp đôi so với dự toán.”