Sau khi bước vào, Tống Vy nhìn một cái đã trông thấy Đường Hạo Tuấn.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn cái gì đó, mà ngay phía đối diện anh là một người phụ nữ đang nằm trên sofa.
Tóc người phụ nữ đó phủ lên mặt, nên không nhìn rõ cô ta trông như thế nào, nhưng lại thấy cô ta rất cao, chiều cao này có thể so sánh với chiều cao Hạ Bảo Châu.
Thậm chí Hạ Bảo Châu cũng ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, người phụ nữ này không phải là người mẫu đấy chứ.”
Người mẫu?
Tống Vy nhíu mày, cũng không nghĩ gì nhiều, mà đi thẳng về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn.”
“Em tới rồi.” Đường Hạo Tuấn đặt tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn tỏ vẻ không hài lòng: “Sao chưa ăn mà đã đến đây rồi?”
Advertisement
“Em đợi không nổi.” Cô bước tới, ôm lấy cánh tay của người đàn ông, chậm rãi lắc lư, nũng nịu nói.
Đường Hạo Tuấn bỗng chốc không còn cảm thấy không vui nữa.
Hạ Bảo Châu ở bên cạnh tấm tắc ngưỡng mộ.
Quả nhiên là không có bất cứ một người đàn ông nào có thể cưỡng lại một người phụ nữ xinh đẹp đang làm nũng.
“Đúng rồi, chồng ơi, người phụ nữ kia làm sao vậy?” Tống Vy buông tay Đường Hạo Tuấn ra, chỉ về phía người phụ nữ trên sofa.
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia sắc lạnh: “Bị dọa cho ngất xỉu rồi.”
“Hả? Sợ đến nỗi ngất xỉu sao?” Hạ Bảo Châu vô cùng sửng sốt.
Tống Vy cũng rất tò mò: “Sao lại bị dọa ngất?”
“Khi Trình Hiệp bắt được cô ta, có lẽ cô ta biết bản thân mình toi rồi, nên mới ngất đi, khi anh tới đây, cô ta đã như vậy rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Vả lại các em cũng quen biết cô ta.”
“Bọn em cũng biết sao?” Tống Vy và Hạ Bảo Châu đối mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Hạ Bảo Châu tiến lên phía trước, vén phần tóc đang che phủ trên khuôn mặt của người phụ nữ kia lên, sau đó một khuôn mặt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa lộ ra.
“Hàn Thư!” Hạ Bảo Châu lớn tiếng nói.
Tống Vy cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô lại nghiêm túc hơn.
Không ngờ những chiếc hộp này lại là do Hàn Thư mang tới.
Xem ra Lâm Giai Nhi nghe ngóng rất rõ ràng về những người có quan hệ với cô, cho nên mới mua chuộc Hàn Thư.
“Bảo Châu, đánh thức cô ta đi.” Tống Vy mím đôi lại, thấp giọng nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Được.”
Cô hất tóc Hàn Thư ra, nhìn trái nhìn phải, muốn xem xem xung quanh có bình nước nào không để dùng một cốc nước đánh thức Hàn Thư.
Tuy nhiên, sau khi nhìn quanh một vòng thì thấy, đừng nói là bình nước, trong văn phòng này ngoại trừ bàn làm việc và cái sofa ra thì chẳng có gì cả.
Hạ Bảo Châu cũng hết cách, chỉ đành phải xắn tay áo lên, túm cổ áo của Hàn Thư, nhấc người cô ta lên, sau đó giơ bàn tay còn lại lên tát cho cô ta hai cái.
Tống Vy trông thấy cảnh này thì suýt chút nữa là sắc nước bọt, cô không ngờ cô ấy lại dùng cách này để gọi Hàn Thư dậy.
Ngay đến cả Đường Hạo Tuấn cũng phải nhướng mày ngạc nhiên, mà cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng trên tất cả là sự hài lòng, có những người bạn có tính tình nóng nảy như Hạ Bảo Châu và Giang Hạ ở bên cạnh Tống Vy, anh cũng không cần lo lắng Tống Vy sẽ bị bắt nạt nữa.
Bởi vì Hạ Bảo Châu và Giang Hạ đều sẽ bảo vệ cô.
“Đau quá, ai đánh tôi thế?” Hàn Thư bị đau mà tỉnh.
Cô ta ôm mặt ngồi dậy, đang định nổi nóng thì lại nhìn thấy ba người Tống Vy, Đường Hạo Tuấn và Hạ Bảo Châu ở ngay trước mặt.
Ngay khi nhìn thấy ba người, sắc mặt Hàn Thư lập tức trắng bệch, chỉ hận không thể ngất đi thêm lần nữa.
Tuy nhiên, đâu phải muốn ngất là ngất được.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy, cho dù có ngất đi thì cũng sẽ lại bị đánh thức như vừa rồi.
“Mấy... mấy người muốn làm gì?” Hàn Thư nắm chặt tay lại, cảnh giác nhìn ba người: “Các người thế mà lại dám bắt cóc tôi, có tin tôi báo cảnh sát không.”
“Được rồi, vậy thì báo đi, chúng tôi cũng muốn xem xem, cuối cùng người bị bắt rốt cuộc là chúng tôi, hay là cô.” Hạ Bảo Châu khoanh tay, khinh thường nói.
Tống Vy tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Hàn Thư: “Tôi hỏi cô, cô và Lâm Giai Nhi quen biết thế nào?”
“Lâm Giai Nhi?” Hàn Thư tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nói ai cơ?”
“Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là Lâm Giai Nhi gì đó đã mua chuộc cô, rồi bảo cô mang mấy cái hộp đó tới, có đúng không?” Hạ Bảo Châu chỉ vào mũi cô ta, lớn tiếng chất vấn.
Hàn Thư nghe đến mấy cái hộp, trong mắt đã có chút chột dạ, nhưng miệng vẫn không thừa nhận: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi cũng không quen Lâm Giai Nhi gì cả.”
“Cô thực sự không quen sao?” Đường Hạo Tuấn híp mắt, đột nhiên hỏi.
Người Hàn Thư sợ nhất chính là anh, đặc biệt là khi phải đối mặt với ánh mắt của anh, cô ta có cảm giác nó có thể giết chết mình bất cứ lúc nào.
Vì thế, nghe anh hỏi vậy, cô ta lập tức cúi đầu xuống: “Đúng, tôi không quen.”
Hạ Bảo Châu và Tống Vy nhìn nhau: “Vy Vy, cậu nói xem, cô ta đang nói thật hay nói dối?”
Tống Vy mím môi, ra hiệu bản thân cũng không biết.
Nếu một người thực sự muốn nói dối, thì chỉ cần có ý chí kiên định, thì sẽ khiến người ta thực sự không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
“Hạo Tuấn, anh thấy sao?” Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch miệng, nói: “Trình Hiệp.”
Trình Hiệp ở bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc.”
“Mang máy phát hiện nói dối vào đây.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.
Hạ Bảo Châu nghe vậy, lập tức phấn khởi hẳn lên: “Vy Vy, tốt quá, chỉ cần cô ta nói dối, thì chắc chắn sẽ bị điện giật toàn thân.”
Cô ấy chỉ vào Hàn Thư.
Hàn Thư sợ hãi, mặt mũi trắng bệch cả ra, vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần!”
“Cần hay không cần, không đến lượt cô nói.” Hạ Bảo Châu khinh miệt nói.
Tống Vy không nói gì, chỉ nhìn vào Hàn Thư mà suy ngẫm cái gì đó.
Lúc này. Trình Hiệp mang máy phát hiện nói dối vào trong.
Hàn Thư thấy vậy, vội nhảy dựng lên định chạy.
Hạ Bảo Châu cười nhạo một tiếng, vắt chéo chân ngăn cô ta lại, sau đó lại dùng tay tóm lấy, đè Hàn Thư quay trở lại sofa.
Trình Hiệp thấy vậy, không nhịn được mà khen cô một câu: “Thân thủ không tồi.”
“Đương nhiên.” Hạ Bảo Châu đắc ý hất cằm lên, cưỡng chế ấn Hàn Thư lên sofa: “Trợ lý Trình, đặt tay cô ta lên đi.
“Được.” Trình Hiệp gật đầu.
Có hai người phối hợp với nhau, bàn tay của Hàn Thư đã bị cưỡng ép đặt lên trên máy phát hiện nói dối.
Ngay khi đặt tay lên đó, Hàn Thư còn tưởng bản thân sẽ bị điện giật, nên vô cùng sợ hãi.
May mà cuối cùng máy phát hiện nói dối không có động tĩnh gì, nên cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, hỏi cô ta đi.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy ừ một tiếng, rồi lại hỏi từ đầu: “Có phải Lâm Giai Nhi đã mua chuộc cô, bảo cô mang mấy cái hộp kia đến cho tôi không?”
Hàn Thư ngậm chặt miệng, không trả lời.
Cô ta cho rằng, thứ gọi là máy phát hiện nói dối không có bất cứ một căn cứ khoa học nào, một cái máy lạnh ngắt sao có thể biết được một người rốt cuộc có phải là đang nói dối hay không chứ.
Nhỡ đâu cô ta trả lời thật, mà nó lại phán là nói dối thì sao?
Cho nên cô ta mới không muốn trả lời.
Thấy Hàn Thư do dự không lên tiếng, Hạ Bảo Châu liền vỗ một cái vào sau đầu cô ta: “Còn ngây ra đó làm gì, mau nói đi!”
Hàn Thư bị đánh đau, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Bảo Châu: “Tại sao tôi phải nói, nhỡ đâu cái máy này không chuẩn, bất luận tôi trả lời thế nào, thì chẳng phải cũng đều bị giật điện sao?”
“Cô không cần lo lắng.” Trình Hiệp lên tiếng: “Cái máy này có thể nhận biết được nhịp tim của con người, và sự thay đổi nhiệt độ cơ thể, từ đó có thể nhận biết, nếu như một người nói thật thì nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của họ sẽ ở mức bình thường, nhưng nếu nói dối, thì tim sẽ đập nhanh, hoặc là giảm hẳn đi, mà nhiệt độ cơ thể cũng sẽ lên hoặc xuống, vì vậy trục trặc mà cô nói không tồn tại đâu, mau chóng trả lời đi.”
“Đã nghe thấy chưa? Cái máy này sẽ không đổ oan cho cô đâu, mau nói đi.” Hạ Bảo Châu lại thúc giục.
Hàn Thư nhìn Tống Vy, rồi lại nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Đường Hạo Tuấn mà nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói: “Không.”
Sau khi cô ta trả lời xong, tất cả mọi người, bao gồm cả Hàn Thư, đều nhìn chằm chằm vào máy phát hiện nói dối.
Một giây trôi qua rồi, mấy giây trôi qua rồi, máy phát hiện nói dối không hề bật đèn đỏ, cũng không phát điện, mà chỉ bật đèn xanh.
Đường Hạo Tuấn mím môi nói: “Cô ta không nói dối!”