Tống Hải Dương đặt tay nhỏ lên mặt Tống Vy, nghiêm túc nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không quậy, con biết nên làm thế nào mà.”
Trải qua chuyện Dĩnh Nhi lần trước, cậu đã hiểu dù mình thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa bé, gặp người lớn thì vẫn thua.
Thế nên cậu sẽ không quậy, không nghịch ngợm dẫn Dĩnh Nhi chạy khắp nơi. Cậu biết Lâm Giai Nhi và ông bác ghê tởm kia đang ở nơi bí mật nhìn chằm chằm bọn chúng, muốn hại bọn chúng.
“Vậy thì tốt, vậy mẹ đi trước.” Tống Vy đứng dậy.
“Lát gặp mẹ sau.” Hai đứa bé vẫy tay với cô.
Tống Vy mỉm cười, gật đầu, xoay người đi về phía cửa phòng nghỉ.
Ra khỏi phòng, Tống Vy đóng cửa, nhìn mấy vệ sĩ đang đứng bên cạnh thì nói với hai người trong số đó: “Bọn trẻ giao cho các anh, nếu bọn chúng xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hỏi hai người.”
Gương mặt cô mang theo sự uy nghiêm.
Hai vệ sĩ đứng thẳng lưng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô cậu chủ thật tốt.”
“Được, chỉ cần mọi người bảo vệ bọn trẻ tốt thì tiền thưởng và phúc lợi của tôi lẫn Sếp Đường sẽ không cho ít.” Tống Vy thu hồi sự uy nghiêm, nở nụ cười nói.
Advertisement
Cô biết rất rõ, để một người trung thành thì uy hiếp thôi chưa đủ, phải dùng tiền tài, vật chất dụ dỗ.
Nó cũng tốt giống như vừa đấm vừa xoa vậy.
Quả nhiên, hai vệ sĩ nghe đến tiền thưởng và phúc lợi thì trong mắt lộ vẻ vui mừng, vội trả lời: “Đã hiểu, thưa bà chủ.”
Tống Vy ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ngoài hai vệ sĩ vừa rồi, những người còn lại nhao nhao đi theo cô.
Chỗ thi đấu có rất nhiều người, đương nhiên cũng cần nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Hiếm thấy cuộc tranh tài nào khó như vậy.
Phải nói rằng tốc độ đào thải tuyển thủ càng nhiều thì độ khó của cuộc thi cũng dần tăng cao.
Thậm chí Tống Vy còn nghe vài nhà thiết kế thở dài, nói mình theo không nổi.
Mặc dù cô đồng tình nhưng cũng không tiến lên giúp đỡ.
Bởi vì đây chính là hiện thực mà hiện thực lại tàn khốc, ai ai cũng muốn chiến thắng.
Đây là vòng đấu loại, không phải thi đấu hữu nghị.
Nghĩ vậy, Tống Vy thở thật mạnh, đè xuống sự động lòng mà bắt đầu đắm chìm trong trận đấu.
Đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Tống Vy đưa bản thiết kế xong thì cùng Hạ Bảo Châu chuẩn bị về phòng nghỉ ăn cơm.
Còn chưa đi được mấy bước đã bị một nhân viên công tác gọi lại, trong tay người nọ còn cầm một chiếc hộp.
Nhìn thấy nó, Tống Vy và Hạ Bảo Châu liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều không hề ngạc nhiên, từ trong mắt của đối phương đọc được hai chữ: Đến rồi!
Hôm qua, các cô đã đoán được đồ chuyển phát nhanh có thể sẽ đưa đến hội quán thi đấu, mà chiếc hộp trong tay nhân viên vừa hay chứng thực suy đoán của các cô.
“Cô Tống, đây là món quà của bạn cô bảo tôi mang sang cho cô.” Người nọ đưa hộp tới.
Tống Vy cười tiếp nhận: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Nhân viên công tác khoát tay, lướt qua cô đi khuất.
Đọi đến khi người nọ đi xa, Hạ Bảo Châu mới đoạt chiếc hộp từ tay Tống Vy: “Mẹ nó, quả nhiên đưa tới nơi đây.”
Cô ấy lắc mạnh chiếc hộp, muốn xem bên trong là gì.
Nhưng bên trong im lìm, chẳng hề biết nó là gì.
Hạ Bảo Châu đành phải từ bỏ, ném hộp vào trong thùng rác gần nhất: “Được rồi Vy Vy, lần này chúng ta đừng xe, có lẽ bên trong lại là mấy con như gián bay khắp phòng, mà ở đây cũng không dễ bắt chúng như trong phòng nghỉ đâu.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Đối với cách làm vứt xó của Hạ Bảo Châu, cô lại lấy làm vui mừng, bản thân cô cũng định làm như vậy.
Hơn nữa, có lẽ do đã gặp quá nhiều ‘bất ngờ’, khi thấy có người mang hộp tới, cảm xúc của cô không dao động nhiều.
Hai người tiếp tục đi vào phòng nghỉ.
Hai vệ sĩ đứng ở cửa nhìn thấy các cô, lập tức mở cửa giúp: “Mời bà chủ.”
Tống Vy khẽ vuốt cằm, mang theo Hạ Bảo Châu vào chung.
Trong phòng nghỉ, hai đứa bé đang xem TV, nhìn thấy hai người đi vào thì lập tức bò xuống ghế sô pha chạy tới: “Mẹ ơi, mẹ thi xong rồi à?”
“Vẫn chưa, chiều thi tiếp.” Tống Vy đón được hai bé.
Hiện tại, bọn trẻ đã được năm tuổi, cơ thể cao hơn mấy tháng trước, chạy nhanh tới cũng giống như pháo nhỏ, đập trúng chân khiến cô hơi đau.
Nếu thêm một năm nữa, cô cũng không dám đón như vậy.
“Vy Vy, vệ sĩ đưa cơm tới nữa này.” Hạ Bảo Châu chỉ bữa cơm trưa phong phú trên bàn, hai mắt lấp lánh.
Kể từ khi biết Lâm Giai Nhi cũng ở đây, Đường Hạo Tuấn lập tức bảo Tống Vy đừng dùng cơm ở nhà ăn hội quán bởi vì chẳng ai biết được nhóm Lâm Giai Nhi có mua chuộc người phòng bếp hay không.
Thế nên Đường Hạo Tuấn bảo vệ sĩ hàng ngày đến một nhà ăn khác nhau mua cơm rồi đưa sang hội quán cho nhóm Tống Vy.
Cứ như vậy, Đường Hạo Minh lẫn Lâm Giai Nhi chẳng ai biết rõ các cô ăn cơm nhà ăn nào nên đương nhiên không thể xuống tay.
“Ừm, tớ thấy rồi, thôi ăn cơm trước đi.” Tống Vy kéo tay hai đứa trẻ, cười nói.
Trong lúc ăn cơm trưa, cửa phòng nghỉ bỗng bị gõ.
Tống Vy đặt đũa xuống nhìn ra ngoài: “Mời vào.”
Vệ sĩ mở cửa đi vào: “Bà chủ, vừa nãy có nhân viên công tác nói bạn của cô tặng quà, chính là món này.”
Nói xong, vệ sĩ đưa chiếc hộp từ sau lưng lên phía trước bằng hai tay.
Nhìn thấy nó, lông mày Tống Vy lập tức cau chặt.
Hạ Bảo Châu càng tức hơn, cô ấy đập bàn: “Mé, lại tới, bình thường mỗi ngày một cái, thế mà nay lại đưa hai cái.”
Cái này còn lớn hơn cái kia, nói cách khác, nó không phải cái khi nãy các cô nhận mà là một thứ mới.
“Mẹ ơi, lại là Lâm Giai Nhi đưa sao?” Tống Hải Dương nheo đôi mắt giống hệt Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng thế.”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Hải Dương chợt lạnh đi.
Tống Vy nhìn vệ sĩ: “Đem cái này ra ngoài, sẵn xem bên trong có gì. Bên cạnh đó, nếu lại có nhân viên công tác đưa những chiếc hộp tới, các anh đừng nhận.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, cầm hộp ra ngoài.
Tống Vy không nhìn nữa, cô cười gượng gạo: “Nào, tiếp tục ăn cơm thôi.”
Hạ Bảo Châu lầu bầu: “Bây giờ làm gì có tâm trạng ăn cơm nữa, tức no rồi.”
Tống Vy nhìn cô ấy, lại nhìn hai đứa bé, cũng không lên tiếng.
Đúng là đừng nói bọn họ, ngay cả cô cũng tức giận vô cùng.
Không bắt được Lâm Giai Nhi thì mỗi ngày sẽ có hộp đến trước mặt cô, dù có nhóm vệ sĩ chặn đường thì vẫn có cá lọt lưới.
Ấn huyệt thái dương, Tống Vy thở dài.
Sau bữa ăn, cô lại dặn dò hai đứa trẻ không nên chạy lung tung mà ở yên trong phòng, rồi cùng Hạ Bảo Châu đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng nghỉ, mấy người vệ sĩ vẫn chờ ở đó.
Trông thấy các cô ra ngoài, người vệ sĩ từng đưa hộp đứng dậy: “Bà chủ, tôi đã xem đồ ở bên trong.”
“Là gì?” Tống Vy hỏi.
Mặt vệ sĩ đỏ rần, khó khăn mở miệng.
Tống Vy mím môi: “Nói đi, rốt cuộc là gì?”
“Là hình cô và ông chủ làm... à không, là photoshop mấy tấm hình, biến cô và người đàn ông khác, biến ông chủ và người phụ nữ khác…” Vệ sĩ xoa mũi, trả lời.
Làm vệ sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên bọn họ có thể nhìn ra rốt cuộc bức hình có phải hình thật hay không.
Gương mặt và hình thể trên mấy tấm hình không phải là cùng một gương mặt, mặt xanh lét, hiển nhiên là photoshop.
“Phắc, vô liêm sỉ thế, thế mà lại đi photoshop thể loại kia.” Tống Vy còn chưa kịp nổi giận thì Hạ Bảo Châu đã điên tiết mắng to.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mím lại, sắc mặt lạnh lùng: “Xấp hình đó đâu?”