Tống Vy thở sâu: “Là như vậy, tôi có một người bạn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc của chú hai thím hai. Vậy mà lúc anh ta mười ba tuổi, chú hai thím hai của anh ấy qua đời. Nhưng khi anh ta mười lăm tuổi, viết một cuốn nhật ký, trên đó viết rằng anh ta có tình cảm không nên có với thím hai của anh ta. Chuyện này…có bình thường hay không?”
Cô không nói thẳng người bạn kia là Đường Hạo Minh, chú hai thím hai là ba mẹ của Đường Hạo Tuấn.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Đường, nếu có thể giấu diếm được thì cứ giấu diếm hết đi.
Kiều Phàm nghe mấy câu này của Tống Vy, hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ý của em là người bạn của em đã yêu thím hai của anh ta đúng không?”
“Đúng.” Tống Vy gật đầu.
Kiều Phàm đẩy mắt kính, lại hỏi: “Vì sao anh ta lại lớn lên dưới sự chăm sóc của chú hai thím hai, ba mẹ của anh ta đã qua đời rồi à?”
“Không có. Chỉ là ba mẹ của anh ta cũng không quản anh ta, một người mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm phụ nữ, một người mỗi ngày đều ra ngoài bắt người thứ ba, thậm chí còn rất hận người bạn của tôi, cảm thấy bạn của tôi là con của đối thủ, không thể giữ lại ở bên người được.” Tống Vy lắc đầu, trả lời.
Kiều Phàm nâng cằm nói: “Thì ra là thế, tôi đại khái đã hiểu rồi. Đầu tiên là cháu trai yêu thím của mình, đây khẳng định là không bình thường. Nói như vậy, tâm lý của một người yêu người phụ nữ khác lớn tuổi hơn mình đều sẽ có một ít vấn đề lớn nhỏ, mà vấn đề lớn nhất chính là từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương của mẹ.”
Advertisement
“Khuyết thiếu tình thương của mẹ?” Tống Vy nhíu mày.
Kiều Phàm ừ một tiếng, đáp: “Đúng vậy, em cũng vừa nói rồi đó, ba mẹ anh ta không ai quản anh ta, cho nên từ nhỏ anh ta đã không được nhận tình yêu thương và sự chăm sóc của ba mẹ. Thế giới của anh ta trở nên u ám, mà sau đó có một thím hai lớn tuổi hơn anh ta rất nhiều xuất hiện trong thế giới của anh ta, cho anh ta tình thương và sự quan tâm, khiến anh ta cảm nhận được ánh sáng, lâu ngày, tự nhiên tình cảm của anh ta với thím hai sẽ biến chất thôi.”
“Thì ra là thế.” Tống Vy nhéo thịt mềm trong lòng bàn tay mình.
Kiều Phàm lại nói: “Nhưng mà loại tình huống thế này rất ít. Nói như vậy thì tính đến cùng vẫn là tình thân, kiểu tình thân biến thành tình yêu thì tôi cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi.”
“Bởi vì ít, cho nên mới không bình thường.” Tống Vy nói.
Kiều Phàm gật đầu: “Đúng vậy, người bình thường sẽ không nảy sinh tình cảm như vậy với thím hai của mình. Người bạn kia của em thật sự không bình thường, nhưng mà nguyên nhân lớn nhất khiến anh ta trở nên không bình thường có thể là cái chết của thím hai anh ta. Chuyện này đã kích thích tới anh ta ở một mức độ nào đó, làm cho anh ta càng thêm tưởng niệm thím hai, cho nên mới chuyển biến thành tình cảm nam nữ.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Kiều Phàm.” Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Kiều Phàm khẽ cười một tiếng: “Không cần cảm ơn, em còn điều gì khác muốn hỏi không?”
“Tạm thời không có.” Tống Vy trả lời.
“Vậy tôi cúp máy trước đây, lát nữa tôi còn ca phẫu thuật, lần sau lại nói chuyện tiếp.” Kiều Phàm chủ động đưa ra ý cúp điện thoại.
Tống Vy ừ một tiếng, đồng ý.
Trò chuyện xong, cô buông di động của mình xuống, đứng dậy đi lên trên tầng.
Lúc đứng ở ngoài cửa phòng sách của Đường Hạo Tuấn, cô vừa muốn nâng tay lên gõ cửa, cửa liền mở.
Dì Vương từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tống Vy, hơi kinh ngạc: “Mợ chủ, sao mợ lại đi lên đây?”
“Tôi lo lắng cho anh ấy nên lên xem, thuận tiện nói vài chuyện với anh ấy.” Tống Vy trả lời, “Hiện tại anh ấy thế nào rồi?”
“Cậu chủ đang xem nhật ký.” Dì Vương nói.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, dì Vương nếu dì vội cứ đi đi, tôi vào trong xem anh ấy.”
“Được.” Dì Vương cười, tránh khỏi cửa cho cô đi vào.
Tống Vy đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhấc chân đi về phía bàn làm việc.
Người đàn ông an vị ở sau chiếc bàn, trên bàn đặt một cuốn nhật ký, tập trung tinh thần đọc nó.
Nhưng mà gương mặt anh lại vô cùng nhăn lại, hiển nhiên những nội dung trong cuốn nhật ký này cũng khiến cho anh thấy bất mãn.
Cũng không biết ngoại trừ chuyện tình cảm của anh ta với mẹ chồng cô thì Đường Hạo Minh còn viết thêm cái gì nữa.
“Hạo Tuấn.” Tống Vy đứng trước bàn làm việc, gọi người đàn ông đối diện một tiếng.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt rất không tốt vì cuốn nhật ký này, nhưng thái độ đối với cô vẫn rất dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”
“Em đến xem anh, với lại cũng muốn nói cho anh nghe chuyện này nữa.” Tống Vy lấy ghế dựa ra, ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy em mới gọi điện thoại cho Kiều Phàm.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy đặt tay lên mu bàn tay anh, ý bảo anh đừng ghen, lúc này mới lại nói: “Em dùng bạn bè thay cho Đường Hạo Minh, hỏi chuyện tình cảm của Đường Hạo Minh với mẹ anh có phải là bình thường hay không. Kiều Phàm nói cho em biết Đường Hạo Minh không bình thường, anh ta bởi vì khuyết thiếu tình thương nên mới yêu mẹ anh.”
Ngay sau đó, cô đơn giản nói qua một lần nội dung cuộc gọi.
“Anh biết anh ta không bình thường. Nếu anh ta bình thường sẽ không tồn tại ý niệm xấu xa với thím của mình trong đầu.” Đường Hạo Tuấn nghe xong, sắc mặt âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.
Tống Vy thở dài: “Đúng vậy, chuyện này quả thật khiến cho người ta khiếp sợ.”
Dứt lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Tống Vy quay đầu nhìn về phía cửa: “Ai đó?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng, rất nhanh thanh âm của Trình Hiệp truyền đến: “Mợ chủ, là tôi.”
“Là trợ lý Trình, em đi mở cửa.” Tống Vy cười với Đường Hạo Tuấn, đứng dậy đi qua bên kia.
Cửa mở, Trình Hiệp hỏi Tống Vy: “Mợ chủ, tổng giám đốc đâu rồi ạ?”
“Ở bên trong đó, vào đi.” Tống Vy nghiêng người mở cửa tránh ra.
Trình Hiệp khách khí nói lời cảm ơn rồi đi vào.
Tống Vy buông tay nắm cửa ra, cũng đi theo vào.
Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp: “Chuyện gì?”
“Mấy thứ kia đã được tiêu hủy toàn bộ rồi ạ.” Trình Hiệp trả lời.
Tống Vy biết mấy thứ kia trong miệng anh ta chính là chỉ áp phích cùng với tượng sáp của mẹ chồng cô.
Đường Hạo Tuấn nghe nói như thế, đôi lông mày đang nhăn chặt mới hơi dãn ra một chút: “Còn gì không?”
“Còn có một việc ở tập đoàn…” Có vẻ là lời gì đó khó nói, Trình Hiệp nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy hiểu kế tiếp bọn họ có vẻ muốn nói một ít chuyện kinh doanh, cười cười đứng lên: “Hai người cứ nói đi, em đi ra ngoài trước. Hạo Tuấn, cuốn nhật ký này em có thể lấy đi xem không?”
“Xem đi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy đưa tay cầm cuốn nhật ký lên, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Tập đoàn Đại Đường là tập đoàn lớn ở trong nước, có vài chuyện kinh doanh vô cùng quan trọng, cho dù cô có là vợ của Đường Hạo Tuấn đi chăng nữa thì nếu không được nghe sẽ tận lực không nghe.
Cũng không phải do Đường Hạo Tuấn coi cô là người ngoài trong chuyện này, mà mấy thứ này càng nhiều người biết thì lại càng thêm nguy hiểm.
Dù sao tập đoàn Đại Đường cũng có đối thủ, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, vạn nhất có người bắt cóc cô, bức cô nói ra cơ mật của tập đoàn Đại Đường thì rất phân toái.
Cho nên ở trên thương trường có một quy luật bất thành văn chính là nếu vợ không đi làm ở công ty khác thì nên tận lực không biết các chuyện cơ mật quan trọng của công ty nhà mình, đây cũng là một loại bảo vệ với vợ mình.
Tống Vy cầm nhật ký ra khỏi phòng sách, đi về phòng mình.
Trên đường khi đi ngang qua phòng hai con của mình, cô còn lén mở cửa ra, tính nhìn một cái.
Hai con của cô lúc nãy đã ngủ, không biết bây giờ đã dậy hay chưa.
Tống Vy mở cửa, ló đầu vào, nhìn về phía giường của hai bé.
“Còn chưa dậy nữa à.” Nhìn thấy hai con còn đang ngủ, Tống Vy khẽ cười một chút, quay đầu đi, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
Trở lại phòng, Tống Vy ngồi xuống bên giường, sau đó mở cuốn nhật ký ra, đọc từng tờ từng tờ một.
Nhật ký của Đường Hạo Minh không phải mỗi ngày viết một trang cho nên không có quy luật thời gian. Có đôi khi vài ngày viết một lần, có đôi khi một tháng một lần, hoặc là mấy tháng một lần, hơn nữa toàn vào lúc cảm xúc và tâm anh ta phập phồng nhất mà viết.
Cho nên Tống Vy rất nhanh liền thấy được chỗ mà Trình Hiệp kẹp thẻ sách trước kia, cũng chính là toàn bộ nội dung mà Đường Hạo Minh viết trước năm mười lăm tuổi.