Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 959: ĐƯỜNG MÃNH NHẬN TỘI



“Tôi... tôi...” Đường Mãnh bỗng không có lời để đối đáp, càng có chút không dám nhìn vào mắt của bà ta.

Bà Đường lau mắt, lại nói: “Ông khiến tôi thương tổn khắp người, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi còn coi ông là chồng, tôi nói cho ông biết, ông sớm đã không phải là chồng của tôi rồi, tôi cũng sớm không yêu ông nữa, nếu không tôi sẽ không ở bên ngoài nuôi đàn ông, nhưng đúng thật, ở bên ngoài có người khác thật sự kích thích.”

“Bà... bà không biết liêm sỉ!” Đường Mãnh tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Bà Đường cười ha ha: “Liêm sỉ là gì, tôi tìm đàn ông ông tìm phụ nữ, tôi không biết liêm sỉ, vậy ông không phải cũng vậy sao? Nói ra thì, tôi làm như vậy, là bị ông ép, cho nên ông có tư cách gì để trách tôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, được rồi, mau lên, ký tên đi, tôi phải đi nữa.”

“Tôi sẽ không ký, bà chết cái tâm tư này đi.” Đường Mãnh nhìn bà Đường với ánh mắt u ám, bỏ rõ suy nghĩ muốn quấn chết bà Đường.

Bà Đường cũng tức giận, đang muốn nói gì đó, tiếng bước chân truyền đến, kèm theo giọng nói mất kiên nhẫn của Đường Hạo Tuấn: “Nói xong rồi chứ?”

“Ông ta không ký tên.” Bà Đường ngoảnh đầu, chỉ vào Đường Mãnh, cáo trạng với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn cậu từng đồng ý với tôi, sẽ khiến ông ta ly hôn với tôi.”

Advertisement

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi sẽ.”

Nói rồi, anh bước tới.

Đường Mãnh thấy anh đi tới, trái tim cũng co rút: “Cậu muốn làm cái gì?”

Đường Hạo Tuấn không cầm ống nghe nên không nghe thấy lời của Đường Mãnh, nhưng nhìn khẩu hình miệng của Đường Mãnh, cũng biết Đường Mãnh đang nói gì.

Anh không có đáp lại, gật đầu với giám ngục ở đằng sau Đường Mãnh.

Giám ngục đi ra.

Đường Hạo Tuấn nói vài câu với anh ta.

Giám ngục đáp: “Yên tâm đi anh Đường.”

Dứt lời, giám ngục trở lại đằng sau Đường Mãnh, sau đó túm tay của Đường Mãnh, dùng dao rạch rách ngón cái của Đường Mãnh.

Đường Mãnh đau đớn mà hét lên: “Các người làm gì, tôi muốn kiện, kiện cậu là giám ngục, vậy mà dám làm người khác bị thương!"

“Ở phiên tòa thứ nhất, ông đã bị tước bỏ quyền chính trị cả đời, cho nên ông không có quyền kiện tôi.” Giám ngục lãnh khốc đáp lại.

Bên ngoài, bà Đường bị một màn này làm cho trợn mắt há hốc mồm: “Hạo Tuấn, đây là...”

“Bà sẽ biết ngay thôi.” Đường Hạo Tuấn đáp lại với vẻ mặt vô cảm.

Bà Đường thấy vậy, gật đầu, không mở miệng, tiếp tục nhìn bên trong.

Giám ngục ở bên trong giở thỏa thuận ly hôn, sau đó bóp ngón tay chảy máu của Đường Mãnh ấn lên chỗ ký tên.

Ngay lập tức, bà Đường đã hiểu, hai tay kích động siết lại.

Đường Mãnh cũng hiểu mục đích của giám ngục, điên cuồng gào lên: “Cậu buông tôi ra, buông ra, các ngươi đây là cưỡng ép.”

Giám ngục nghe thấy phản kháng của Đường Mãnh, anh ta thờ ơ, tay hơi dùng sức, ngón cái của Đường Mãnh đã ấn xuống mục ký tên.

Lúc này, Đường Mãnh đột nhiên không giãy giụa nữa, cũng không gào thét nữa.

Bởi vì sự việc đã xác định, giãy giụa gào thét, cũng vô dụng.

Cho nên nhất thời, cả người Đường Mãnh dường như mất hồn, ngây ngốc không có phản ứng gì nữa.

Giám ngục để tờ thỏa thuận ly hôn lại vào ô truyền vật.

Bà Đường vội vàng cầm lên, lật xem, nhìn dấu vân tay mới bên trên, bà ta kích động đến mức rơi nước mắt: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.”

Ly hôn với Đường Mãnh, tài sản của Đường Mãnh, bà ta có thể được chia một nửa, cộng thêm của hồi môn của bà ta và một vài bất động sản, xe, trang sức... cộng thêm lại cũng có mấy trăm tỷ.

Nửa đời sau, bà ta có thể tiêu dao rồi.

“Nếu đã lấy được đơn thỏa thuận ly hôn, bà có thể đi rồi, trực tiếp đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ kêu Trình Hiệp đi với bà, sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, trong ba ngày, rời khỏi nhà tổ.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà Đường vui mừng, lạnh lùng nói.

Bà Đường vội gật đầu: “Yên tâm, trong ba ngày nhất định dọn đi.”

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.

Bà Đường sau khi đi, Đường Hạo Tuấn nhìn sang Đường Mãnh.

Đường Mãnh lúc này đã hồi hồn, căm hận anh: “Cậu khiến tôi tan nhà nát cửa, cậu bây giờ hài lòng rồi chứ?”

“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn đút hai tay vào túi quần, đáp bằng giọng nói lạnh lùng.

Cả người Đường Mãnh run rẩy: “Sớm biết... sớm biết cậu là một kẻ vô ơn, tôi nên nhân lúc cậu còn bé giết cậu, cho dù trong tay ba nắm giữ chứng cứ tôi giết vợ chồng Đường Thần, tôi cũng không nên tha cho cậu, nếu không tôi bây giờ sẽ không rơi tới bước đường này.”

“Nhưng trên đời này không có sớm biết vậy.” Một câu của Đường Hạo Tuấn trực tiếp đâm xuyên hy vọng của ông ta.

Đường Mãnh đập ngực giận dữ: “Phải, không có, cho nên tôi thua rồi.”

“Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có người tới bầu bạn với ông, hung thủ thứ hai là ai, tôi đã biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nói.

Đường Mãnh bỗng nhìn anh: “Là ai?”

“Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

“Lâm Giai Nhi?” Dường như không nhớ ra là ai, vẻ mặt của Đường Mãnh có hơi mơ màng.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Nhà họ Lâm, con gái nuôi mà mẹ tôi đã nhận trước đây.”

“Là cô ta!” Đường Mãnh nhớ ra rồi, không dám tin mà trợn to mắt: “Chuyện này sao có thể, 18 năm trước, cô ta còn nhỏ như vậy...”

“Kết quả của sự việc, hung thủ thứ hai chính là cô ta, cô ta dụ ba mẹ tôi tới con đường đó, người của ông mới có cơ hội ra tay, vậy nên tôi muốn biết, cô ta làm sao nói với ông rằng ba mẹ tôi ở trên con đường đó?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn Đường Mãnh.

Đường Mãnh im miệng không trả lời.

Đường Hạo Tuấn cũng không tức giận, trong mắt vụt qua một cơ giễu cợt: “Ông không nói cũng không sao, sau khi bắt được Lâm Giai Nhi, tôi cũng vẫn biết được.”

Nói xong, anh xoay người muốn rời đi.

Đường Mãnh đột nhiên mở miệng: “Là một bức thư.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, quay đầu.

Đường Mãnh và anh nhìn thẳng vào nhau: “Sáng hôm đó, khi tôi ra ngoài để đến tập đoàn làm việc, một đứa trẻ chạy tới, đưa cho tôi một bức thư, nói là có người cho cậu bé xem ảnh của tôi, sau đó bảo cậu bé đưa thư cho tôi.”

“Trong thư nói gì?” Tay đút trong túi của Đường Hạo Tuấn siết lại.

“Tôi không biết rốt cuộc là ai kêu đứa trẻ đó đưa thư cho tôi, tôi cho rằng là trò đùa ác ý nên không xem, vứt thư đi, nhưng buổi trưa lại có một đứa trẻ khác chặn tôi lại, đưa cho tôi một bức thư, tôi biết khả năng không phải là trò đùa ác ý, vì vậy mở thư ra, nội dung trong thư đã dọa tôi giật mình, bên trên viết ‘tôi đã biết kế hoạch ông muốn giết Đường Thần để có được tập đoàn Đường Thị rồi’.”

“Chỉ vậy sao?” lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu chặt thành hình chữ xuyên.

Đường Mãnh gật đầu: “Không sai, chỉ có một câu này, nội dung trong thư không phải là dùng bút viết, mà là gõ bằng máy, cho nên tôi không thể dùng nét bút biết được người gửi thư rốt cuộc là ai, càng không biết người đó sao lại biết tôi động sát tâm, tôi lo lắng hai hôm, lại nhận được một bức thư nữa.”

Khựng lại một chút, Đường Mãnh thở dài, dường như biết mình đã không còn đường lui nữa, cũng từ bỏ cầu sống, ông ta cũng không muốn giấu diếm nữa, tiếp tục nói: “Trong bức thư nói, người đó cũng muốn giết vợ chồng Đường Thần, hy vọng tôi và người đó hợp tác, người đó nói người đó có thể dụ vợ chồng Đường Thần đến một nơi, để tôi phái người đi đâm chết bọn họ, nếu đồng ý thì liên hệ với người đó, vậy nên cuối thư là một số điện thoại.”

“Tiếp tục.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt, khiến người khác không nhìn rõ thần sắc trong mắt, nhưng hàn ý tỏa ra xung quanh lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Đường Mãnh liếc nhìn ông ta: “Tôi lúc đó vì một bản kế hoạch mà thua Đường Thần, bị ba mắng không bằng Đường Thần, cho nên hận ý trong lòng đối với Đường Thần đạt tới điểm giới hạn, sau đó đã gọi vào số điện thoại đó. Sau khi gọi, người đó lại không nghe máy, ngược lại cúp máy, gửi một tin nhắn cho tôi, kêu tôi chuẩn bị sẵn người, đến cơn đường đó đợi tin tức của người đó, sau đó tôi đã làm theo.”

“Đây chính là toàn bộ rồi, cậu còn muốn biết cái gì?” Ánh mắt của Đường Mãnh ảm đạm, giọng nói cũng trở nên suy yếu rất nhiều.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv