Một giờ sau, đã tới nghĩa trang.
Tống Kim cầm tro cốt Tống Huy Khanh đi tuốt đàng trước.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nắm tay hai đứa nhỏ đi ở đằng sau.
Tống Huy Khanh được hạ huyệt nhanh chóng, mộ bia cũng dựng lên.
Sau khi khách cúng điếu hoa xong, đều lần lượt rời đi, đem không gian để lại cho người nhà Tống Vy.
Tống Vy nhìn mộ bia mới tinh của Tống Huy Khanh, không nói gì.
Tống Kim bên cạnh cũng không nói chuyện.
Đường Hạo Tuấn và hai đứa nhỏ lại càng không lên tiếng, cả hiện trường im lặng.
Mãi đến khi một giọt mưa rơi trên đỉnh đầu, Tống Vy mới thở dài, nỉ non: "Ba, một đường bình an!"
Cô tha thứ cho ông ta rồi.
Tiếng gọi ba này, giống như mở ra một chốt mở, Tống Kim khóc lên, cũng mở miệng gọi ba, một đường bình an.
Tống Vy kéo hai đứa nhỏ qua, xoa đầu hai đứa nhỏ: “Các bé cưng, gọi ông ngoại."
Advertisement
Hai đứa nhỏ liếc nhau, cuối cùng gật đầu, mở miệng gọi Tống Huy Khanh là ông ngoại trước bia mộ.
Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ gọi Tống Huy Khanh là ông ngoại trước mặt ông ta, tuy ông ta không nghe được.
Đường Hạo Tuấn vẫn im lặng như cũ.
Tống Vy cũng không kêu anh gọi.
Dù sao, lúc trước Tống Huy Khanh cũng tính kế anh, cô tha thứ cho Tống Huy Khanh, nhưng không có tư cách kêu Đường Hạo Tuấn tha thứ.
Đường Hạo Tuấn có thể tới tham gia lễ tang của Tống Huy Khanh, đã muốn cho Tống Huy Khanh thể diện.
Cho nên, cô cũng không có ý muốn kêu Đường Hạo Tuấn nói tha thứ cho Tống Huy Khanh.
Mưa càng lúc càng lớn.
Rất nhanh mấy người đều bị ướt.
Đường Hạo Tuấn cởi áo khoác ra che lên đầu hai đứa nhỏ nói với Tống Vy: "Đi về trước thôi."
Tống Vy cũng lo lắng dính mưa lâu, hai đứa nhỏ sẽ bệnh, gật đầu đồng ý : “Trở về thôi."
Ba người lớn và hai đứa nhỏ rời nghĩa trang, quay lại xe.
"Về biệt thự trước." Đường Hạo Tuấn lấy ra mấy cái khăn lông, chia cho mọi người, dặn dò tài xế Trình Hiệp.
Trình Hiệp đáp lời, khởi động xe.
Trên đường, Đường Hạo Tuấn mặc kệ mái tóc đang nhiễu nước của mình, dùng khăn lông lau tóc, lau mặt cho hai đứa nhỏ.
Tống Kim và Tống Vy ở một bên tự lau, thấy cảnh này, Tống Kim cười nói: "Anh rể thật là người ba tốt."
"Đúng vậy." Tống Vy cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy, tuy không nói lại gì, nhưng đôi môi nhếch lên, đã để lộ tâm trạng anh lúc này rất tốt.
"Xong rồi." Đường Hạo Tuấn thấy tóc hai đứa cũng khá khô rồi, dừng động tác tay lại, sau đó lấy khăn lông chuẩn bị tự lau.
Bỗng một chiếc khăn bay tới, rơi trên đầu anh.
Tống Vy cười cười: “Được rồi, anh vừa lau cho Hải Dương và Dĩnh Nhi, cũng lau mệt rồi, em lau cho anh."
Nói xong, hai tay cô đặt lên khăn lông trên đầu anh, bắt đầu xoa vuốt tóc.
Đường Hạo Tuấn khẽ cười, nhắm mắt lại, để mặc cô phá tóc mình, chẳng sợ đầu bị làm rối xù lên, cũng không giận.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên, phá tan bầu không khí ấm áp trên xe.
Tống Vy nghe điện thoại mình kêu, buông khăn lông, cầm điện thoại lên nghe: “Là cục cảnh sát gọi tới."
Tống Kim và Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cô.
"Chuyện của Tô Thu." Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Kim gật đầu: “Chắc chắn là vậy, hôm nay là ngày hành án của Tô Thu, giờ hành án là 12 giờ, giờ là 12h10, 10p sau khi Tô Thu chấp hành án, cục cảnh sát gọi điện thoại tới, khẳng định là vì bà ta."
Tống Vy không nói chuyện, sau khi mím môi, cô nghe điện thoại: “Tôi là Tống Vy."
"Chào cô Tống, tôi ở bên cục cảnh sát."
"Tôi biết, xin hỏi có chuyện gì sao?" Tống Vy trầm giọng hỏi.
Người đầu bên kia trả lời: "Là chuyện về thi thể Tô Thu, xin hỏi mọi người có muốn nhận lãnh không?"
Cục cảnh sát đã tìm hiểu, Tô Thu là mẹ kế, nhưng lại là mẹ kế đã mưu hại cha của chị em Tống Vy.
Mẹ kế ác độc như vậy, chị em Tống Vy không nhất định sẽ nhận, cho nên mới gọi điện thoại lại hỏi một chút.
Dù nói thế nào, Tô Thu và cha của chị em Tống Vy cũng chưa giải trừ quan hệ hôn nhân, vẫn là người nhà họ Tống.
Nếu Tô Thu đã giải trừ quan hệ hôn nhân với ông Tống, cục cảnh sát bọn họ cũng sẽ không hỏi, trực tiếp đưa thi thể tới bệnh viện, lấy đi nội tạng, tạo phúc xã hội.
"Chờ tôi một chút." Tống Vy nghe cục cảnh sát hỏi về hướng xử lí thi thể Tô Thu, cũng không trực tiếp quyết định, nói một câu rồi nhìn về phía Đường Hạo Tuấn và Tống Kim.
"Cục cảnh sát hỏi em, thi thể Tô Thu, chúng ta muốn nhận không."
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Em nghĩ sao?"
Tống Vy cắn môi: “Em không muốn nhận, Kim em nghĩ sao?"
"Chị à chị cũng không muốn, em còn nhận lãnh làm gì, nhưng nếu không nhận, cục cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?" Tống Kim tò mò hỏi.
Đường Hạo Tuấn thay anh ta giải thích nghi hoặc: “Sẽ trực tiếp đưa đi bệnh viện mổ lấy nội tạng ghép cho người cần, sau đó đưa thân thể tới nhà tang lễ hoả táng, tro cốt để lại ở nhà tang lễ, tất nhiên còn có một loại, chính là đưa thẳng đến viện y học, để sinh viên tập mổ thử."
"Đúng vậy, đó là cách nước chúng ta xử lý thi thể không có người nhận." Tống Vy gật đầu.
Tống Kim thở dài: “Vậy cái đầu đi, đưa đi bệnh viện tốt lắm, bà ta khi còn sống làm nhiều chuyện xấu như vậy, chết rồi cũng nên bù đắp, về phần tro cốt, không phải còn Tống Huyền và Lâm Quốc Thần sao? Về sau cho bọn họ là được."
“Được rồi.” Tống Vy nở nụ cười.
Thật ra cô cũng hơi nghiêng về phương thức này.
"Vậy chị trả lời bên cảnh sát." Nói xong, Tống Vy một lần nữa để điện thoại áp lên tai, báo kết quả đã bàn cho cảnh sát.
Cục cảnh sát bên kia cũng không bất ngờ bọn họ sẽ có lựa chọn như vậy.
Dù sao mẹ kế giết hại mẹ ruột, bỏ độc hại cha mình, ai còn lòng tốt đưa về an táng a.
Hơn nữa người tội ác chồng chất như này, sau khi lấy nội tạng tạo phúc cho đời, cũng là tích công đức sau khi chết .
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy buông điện thoại: “Sau này thù của chúng ta với Tô Thu sẽ không còn nữa."
"Đúng vậy." Tống Kim gật đầu.
"Khi nào thì đi?" Tống Vy hỏi anh ta.
Tống Kim mỉm cười trả lời: "Ngày mai, em đã bàn với thầy xong rồi, thầy nói, một tác phẩm của em được chọn, chuẩn bị đưa tới triển lãm tranh trưng bày, em phải đi xem, dù sao đó là bức tranh đầu tiên của em được trưng bày a."
"Ngày mai bọn anh tiễn em." Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Kim vui vẻ không thôi: “Cám ơn anh rể."
"Ừa." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy xoa hai đầu mi: “Chị cũng sắp phải về, trận đấu còn chưa kết thúc đâu."
"Mẹ, khi nào chúng ta đi vậy?" Tống Hải Dương hỏi.
Tống Vy sờ đầu cậu: “Không vội, chờ cuối tuần đã, chờ sau khi kẻ thù của ông bà nội nhận tội, chúng ta lại đi."
“Được rồi.” Hai đứa nhỏ đáp lời.
Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy nhìn anh: “Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, anh nhớ ra hình như chưa đi gặp Đường Mãnh, lát sau đi gặp, tiện thể đưa bác gái cả qua." Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy ngước lên: “Đưa bác gái cả tới ly hôn với Đường Mãnh?"
"Đúng vậy."
"Anh nói xem, Đường Hạo Minh sẽ vui không?" Tống Vy vuốt tóc.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói: “Anh ta vì cái gì không vui, anh ta chưa bao giờ để ý chuyện của cha mẹ mình."
"Cũng đúng." Tống Vy nhún vai, không nói chuyện .
Rất nhanh, đã tới biệt phủ nhà họ Đường.
Dì Vương đã nhận được điện thoại báo họ về từ lâu, là Trình Hiệp gọi cho bà ta.
Hơn nữa dì Vương còn biết từ chỗ Trình Hiệp họ mắc mưa, cho nên đã chuẩn bị nước gừng, cũng hối họ uống, tránh để bị cảm.
Dù sao hôm nay lạnh như thế.
Cũng may mấy người đều tôn trọng dì Vương, không muốn dì Vương thất vọng, dù không thích vị nước gừng, nhưng vẫn chịu đựng uống hết rồi.
Uống xong, Đường Hạo Tuấn trở về phòng thay quần áo, rồi đi ra ngồi.
Tống Vy biết, anh muốn đi ngục giam cho nam gặp Đường Mãnh.
Trên đường tới ngục giam, Trình Hiệp nhận được một cuộc điện thoại, sau đó báo cho anh: "Tổng giám đốc, bà cả đã đi trước, nói chờ ngài ở ngục giam."