Tống Vy câm lặng khóc vài phút, cảm xúc mới dần tốt lên.
Cô không rời khỏi lòng Đường Hạo Tuấn, nhắm mắt dựa vào ngực anh, chậm rãi mở miệng: “Em biết Tống Huy Khanh có lẽ cũng chỉ còn vài ngày nữa sẽ mất, nhưng em không nghĩ tới khi thời khắc này thật sự tới, em vẫn bị chấn động.”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn vỗ lưng cô, gật đầu.
Tống Vy ho hai tiếng, lại nói: “Em rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù Tống Huy Khanh chết, em cũng sẽ không cảm thấy đau buồn vì ông ta, cũng sẽ không đau lòng, càng sẽ không khóc vì ông ta, nhưng em vẫn không làm được, lúc ông ta thật sự chết, em vẫn buồn, vẫn khóc.”
“Vì ông ta là ba em, trong lòng em vẫn để ý ông ta, em hận ông ta, nhưng đồng thời, cũng thương ông ta.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói.
Tống Vy tự châm biếm cười: “Đúng vậy, chỉ là tình yêu này, bình thường bị hận thù che đậy, cho nên mới không nhìn thấy, không cảm giác được, nhưng bây giờ Tống Huy Khanh chết rồi, người chết thì nợ nần cũng mất, theo cái chết của ông ta, thù hận của em với ông ta cũng hoàn toàn tiêu tán, tình thương bị hận thù đè ép đó cuối cùng cũng dâng lên.”
Cô sao có thể không thương Tống Huy Khanh chứ.
Đó là ba ruột cô, dù người ba này đối xử với cô và Kim không thể so với Tống Huyền.
Nhưng trong quang cảnh hai mươi năm trước, Tống Huy Khanh cũng từng yêu thương cô và Kim, điểm này cô không thể xóa bỏ.
Advertisement
“Có muốn ngủ một lát không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Tống Vy hít thở sâu, gật đầu: “Được, đến bệnh viện thì gọi em.”
Tống Huy Khanh qua đời, mặc dù không ảnh hưởng tới cô nhiều bằng lúc mẹ qua đời, nhưng cũng không ít.
Cô cần điều chỉnh lại một lát.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếp: “Được.”
Tống Vy rúc trên ghế lái phụ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thực ra nói là ngủ, còn không bằng nói là đang chợp mắt, hàng mi run rẩy thể hiện rõ ràng cô căn bản không ngủ, cũng không ngủ được.
Làm sao ngủ được chứ, Tống Huy Khanh chết rồi, cô vẫn chưa bạc bẽo đến mức không chút nào để ý.
Trái tim cô vẫn chưa phóng khoáng đến vậy.
Đường Hạo Tuấn cũng biết điều này, không quấy rầy cô, yên lặng lái xe.
Anh lái rất chậm, chặng đường vốn một giờ đồng hồ, anh lái hai tiếng mới về tới bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn gọi Tống Vy dậy.
Tống Vy mở mắt: “Đến rồi?”
“Đến rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy không nói nữa, im lặng mở cửa xe, bước xuống, đi vào bệnh viện.
Đến ngoài phòng bệnh Tống Huy Khanh, Tống Kim đang ngồi trên hành lang, tay đang vuốt ve thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Kim ngẩng đầu, mắt vẫn còn đỏ: “Chị, anh rể.”
Tống Vy gật đầu, xem như trả lời, sau đó đi tới cửa phòng bệnh, nhìn vào trong.
Bên trong đã được dọn dẹp, giường bệnh trống rỗng.
Tống Kim đứng cạnh cô nói: “Sau khi em gọi điện cho chị xong, phía bệnh viện đã đưa ông ta đến nhà xác.”
Tống Vy ừ một tiếng, không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này.
Cô đoán được.
Bệnh nhân qua đời ở bệnh viện, không thể ở lại phòng bệnh lâu, phải nhanh chóng chuyển tới nhà xác.
Cho nên sau khi nhìn thấy phòng bệnh được dọn dẹp, cô đã đoán được Tống Huy Khanh ở đâu.
“Trước khi ông ta mất có nói gì không?” Đường Hạo Tuấn dựa vào tường, nghiêng mặt nhìn Tống Kim hỏi.
Tống Kim gật đầu: “Có, ông ta nói, ông ta hi vọng chúng ta chôn ông ta cạnh mẹ.”
“Cái gì?” Tống Vy cau mày: “Muốn chôn cạnh mẹ? Nằm mơ, khi còn sống ông ta có lỗi với mẹ, chết rồi chẳng lẽ còn muốn vãn hồi?”
Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy Tống Huy Khanh có chút vô sỉ.
Tống Kim lại lắc đầu: “Không phải, ông ta không phải có ý này, ông ta nói, ông ta muốn bồi tội với mẹ, chôn ông ta cạnh mẹ, thì có thể lúc nào cũng bồi tội với mẹ.”
“Hừ, chị thấy đây chỉ là lời nói thoái thác của ông ta, ông ta sợ chị không muốn làm theo lời ông ta, cho nên mới cố ý nói vậy.” Tống Vy hừ lạnh một tiếng.
Tống Kim nhìn sang cô: “Vậy chị, chúng ta rốt cuộc có làm theo lời ông ta không?”
Tống Vy trầm mặc.
Đường Hạo Tuấn đút vào tay vào túi: “Làm theo ông ta đi.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Kim cũng vậy.
Đường Hạo Tuấn cong môi cười: “Ông ta không phải muốn bồi tội sao? Cứ để ông ta làm, anh nghĩ mẹ vợ cũng rất muốn xử lý ông ta.”
Nghe vậy, Tống Vy cũng bị chọc cười: “Anh nói đúng, vậy thì làm theo ông ta đi, sau này để mẹ bắt nạt ông ta mỗi ngày.”
“Được.” Tống Kim cũng cười.
Tống Vy lại hỏi: “Ngoài trừ điều này, ông ta còn nói gì?”
Tống Kim gật đầu: “Ông ta còn nói điều ông ta nuối tiếc nhất là không thể nghe thấy chúng ta gọi ông ta một tiếng ba, không nghe thấy Dĩnh Nhi và Hải Dương gọi ông ngoại.”
Tống Vy bĩu môi: “Còn sao?”
“Hết rồi, nhưng ông ta đưa em cái này.” Tống Kim cầm vật ban nãy mình vuốt ve ra, là một chiếc đồng hồ.
“Ông ta đưa đồng hồ cho em làm gì?” Tống Vy nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn rơi trên chiếc đồng hồ đó: “Đây là đồng hồ cơ cổ.”
“Ừ.” Tống Kim gật đầu: “Bảy năm trước, cũng là ngay vài tháng trước khi chúng ta bị ông ta đuổi ra khỏi nhà họ Tống, ngày sinh nhật em, em hỏi ông ta muốn chiếc đồng hồ thế này, vì nó rất đắt, ông ta không đồng ý, nhưng không nghĩ tới, ông ta vừa rồi lại vẫn tặng cho em.”
Quà sinh nhật cách bảy năm, khiến cậu vừa kinh ngạc, lại cảm thấy phức tạp.
Kinh ngạc bảy năm rồi, Tống Huy Khanh vẫn còn nhớ.
Phức tạp Tống Huy Khanh không phải chán ghét cậu và chị như vậy sao? Tại sao còn mua tặng cậu.
Đường Hạo Tuấn cầm đồng hồ trên tay Tống Kim, cẩn thận nhìn: “Không phải đồng hồ mới, đã mua một khoảng thời gian rồi, Tống Huy Khanh tuổi này rồi, không hợp kiểu đồng hồ này, cho nên ông ta hẳn là mua tặng cậu.”
Tống Kim nhận đồng hồ: “Không sai, ông ta nói đồng hồ này mua vài tháng trước lúc tình cờ nhìn thấy, luôn muốn tặng cho em, nhưng không tìm thấy cơ hội, cho nên mới giữ lại đến giờ, ông ta còn xin lỗi em nữa.”
“Tại sao lại xin lỗi? Xin lỗi gì?” Tống Vy hỏi.
Tống Kim nhìn cô đáp: “Tống Huy Khanh nói, bảy năm trước lúc chị đến nhà họ Tống hỏi ông ta tiền phẫu thuật cho em, ông ta không phải cố ý không đưa, mà là ông ta căn bản không biết, Tô Thu không hề nói với ông ta, nếu ông ta biết, ông ta nhất định sẽ đưa, dù lúc đó ông ta không thích chị em mình, nhưng mình rốt cuộc là con ông ta, ông ta không thể mở to mắt nhìn em không có tiền phẫu thuật mà chết trên bàn mổ.”
“…” Tống Vy không lên tiếng.
Lời xin lỗi này của Tống Huy Khanh quả thực làm cô chấn động.
Cô cho rằng ông ta thật sự có thể lòng dạ sắt đá không đưa tiền phẫu thuật, có thể nhìn Kim chết.
Lại không nghĩ tới, Tống Huy Khanh thì ra không biết…
“Bỏ đi.” Tống Vy thở dài: “Ông ta qua đời thế nào, đau đớn sao?”
Tống Kim cười: “Không, ông ta rất vui.”
“Vui?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Tống Kim đáp: “Thực ra hôm nay Tống Huy Khanh luôn rất vui, đặc biệt sau khi nhìn thấy Tô Thu bị kết án trong livestream, còn cười rất lớn tiếng, còn kêu em mua chai rượu về, uống một ly xem như chúc mừng, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Tống Vy lại hỏi.
“Sau đó, ông ta kêu em liên lạc với phía cục cảnh sát, kết nối với Tô Thu, em không biết họ đã nói gì trong điện thoại, nhưng nói rất lâu, nói xong, Tống Huy Khanh lại uống ly rượu, nói muốn ngủ một lát, kêu em ra ngoài, cho tới một tiếng sau, y tá đến kiểm tra phòng, mới phát hiện ông ta đã không còn hơi thở, nhưng ông ta cười ra đi, cho nên em nghĩ ông ta không đau đớn.” Tống Kim đáp.