“Cũng được.” Giang Hạ gật đầu, sau đó kéo Tống Vy ngồi xuống, bắt đầu nói liên tục không ngớt.
Đợi tới khi cô trở về bệnh viện thì trời đã tối.
Hai đứa trẻ đã dậy, đang nằm trên giường bệnh chơi đồ chơi.
Tống Vy thấy tinh thần của hai con đều tốt nên cũng yên tâm hẳn.
Cứ đà này, chắc hai đứa sẽ hồi phục nhanh thôi.
“Mẹ.” Hai đứa ngọt ngào gọi Tống Vy.
Tống Vy đi tới hôn bọn trẻ: “Ngoan.”
“Anh cũng muốn.” Đột nhiên, giọng nói trầm ấm êm tai của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Tống Vy quay đầu, đúng lúc bắt gặp gương mặt điển trai vô ngần của Đường Hạo Tuấn: “Anh về lúc nào thế? Sao không hề nghe tiếng gì vậy?”
“Mẹ, ba vừa tới, con muốn nhắc mẹ biết nhưng ba không cho.” Tống Hải Dương cười hí hửng.
Advertisement
Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu: “Con có thể làm chứng cho anh.”
Tống Vy trợn mắt: “Hai đứa này, ngay cả mẹ mà cũng dám gạt à?”
Cô nói xong, giơ tay ra định cù lét hai đứa.
Đường Hạo Tuấn vội ngăn lại: “Em đừng động vào con, vẫn đang bị thương đấy.”
“Anh yên tâm, em biết mà, em cố tình dọa bọn nó thôi, cũng không động vào thật đâu mà.” Tống Vy thuận thế rút tay về.
Đường Hạo Tuấn chỉ vào mặt mình: “Mau lên, lúc nãy em hôn mỗi đứa một cái, vậy anh muốn hai cái.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đúng thật là, anh còn ghen với cả con nữa…”
“Em mau lên.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời cô.
Tống Vy cạn lời đỡ trán, cuối cùng vẫn kiễng chân hôn lên hai má của người đàn ông, mỗi bên một cái.
Lúc này người đàn ông mới hài lòng mỉm cười.
“Đúng rồi. Anh có đồ cho em.” Đột nhiên Đường Hạo Tuấn nhớ ra chuyện gì đó, quay người đi tới bàn trà, đưa một xấp tài liệu trên đó cho cô.
Tống Vy nhận lấy, nghi ngờ mở ra, nhìn thấy tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần, cô bật cười.
“Quả nhiên, ba ruột của Tống Huyền là Lâm Quốc Thần chứ không phải Tống Huy Khanh.” Trên mặt của Tống Vy đầy vẻ mỉa mai.
Đứa con gái Tống Huy Khanh yêu thương hơn hai mươi năm qua lại không phải con ruột của ông ta.
Nếu ông ta biết chắc sẽ điên lên mất.
“Em định xử lý chuyện này như thế nào? Lúc nào thì nói cho Tống Huy Khanh biết?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy và hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Em không vội, chí ít phải chờ tới khi Tống Huy Khanh đổ bệnh đã. Bây giờ Tô Thu đã cho ông ta uống thuốc, chắc cũng không còn bao lâu nữa ông ta sẽ tới lúc nguy kịch thôi. Tới khi đó em mới xuất hiện nói cho ông ta biết. Sở dĩ sức khỏe của ông ta ngày một tệ là do Tô Thu làm rồi nói chuyện của bà ta và Lâm Quốc Thần, cùng với chuyện Tống Huyền không phải con gái của ông ta. Anh nói xem Tống Huy Khanh sẽ thế nào đây?”
“Anh có thể tưởng tượng ra được.” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Không điên thì cũng bị tức chết.
“Lúc đó, khi Tống Huy Khanh biết được mọi chuyện là lúc ông ta hận Tô Thu nhất. Em sẽ nói cho ông ta biết em có thể giúp ông ta báo thù. Chỉ cần ông ta nói rốt cuộc mẹ em chết như thế nào, thật sự là chết do sự cố hay là họ mưu sát, ông ta chắc chắn sẽ nói cho em nghe. Vì ông ta biết bản thân cũng không sống được bao lâu, không sợ pháp luật truy cứu.” Tống Vy siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói.
Đây là kế hoạch của cô, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích.
Cô vừa có thể báo thù người ba cặn bã và mẹ kế, vừa có thể điều tra rõ sự thật về cái chết của mẹ mình.
Cớ sao không làm?
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Giỏi lắm, cách này được.”
“Giỏi phải không.” Tống Vy mỉm cười nhìn anh.
Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn tối sầm, lập tức nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Nhưng còn kiêng dè sự có mặt của hai đứa trẻ, không tiện hôn quá sâu. Vậy là Đường Hạo Tuấn nhanh chóng thả Tống Vy ra, buông lời hoa mỹ: “Đây là phần thưởng cho em.”
Tống Vy vừa bực mình vừa buồn cười.
Gì mà phần thưởng?
Rõ ràng muốn sàm sỡ cô thì có.
Trên giường bệnh, hai đứa trẻ nhìn thấy cảnh này đều lén cười trộm.
“Anh ơi, ba lại cắn miệng của mẹ nữa rồi.” Tống Dĩnh Nhi nói nhỏ.
Tống Hải Dương gật đầu: “Anh đã thấy rồi, cứ để họ cắn nhau đi, cắn miệng là chuyện tốt.”
Chứng tỏ ba mẹ rất yêu nhau.
Làm gì có đứa trẻ nào không thích thấy ba mẹ yêu thương nhau chứ?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ba mẹ thương nhau, cũng thương hai đứa con là bọn chúng.
Dĩ nhiên là bọn chúng cảm thấy gia đình như vậy mới hạnh phúc.
Ngày hôm sau Tống Vy thức dậy trên sofa, còn Đường Hạo Tuấn thì đã đi rồi.
Dì Vương nói hình như là nhận được một cuộc gọi, nội dung có liên quan đến phán quyết cuối cùng của Đường Mãnh, cho nên anh qua đó ngay.
Tống Vy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một lúc, thấy hai đứa trẻ còn ngủ nên cô không đánh thức các con mà lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.
Ngày mai cô lại phải ra nước ngoài tiếp tục cuộc thi.
Hôm qua trở về, gần như đều lo canh chừng tụi nhỏ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý.
Ví dụ như cho hai đứa trẻ nghỉ học rồi cả tới thăm Trần Nhã Nhã nữa.
Làm thủ tục để hai đứa trẻ nghỉ học rất đơn giản, bàn với bên trường mầm non, ký thoả thuận là được.
Vì vậy chẳng bao lâu, Tống Vy lại rời khỏi trường mầm non, sau đó lái xe tới chỗ bà Trần.
Bà Trần biết cô đã về nên rất vui mừng, vội đưa cô tới nhà tù nữ tìm Trần Nhã Nhã.
“Mợ Đường.” Trần Nhã Nhã đứng phía sau cửa kính, cầm điện thoại, tha thiết nhìn Tống Vy: “Mợ Đường, còn bao lâu nữa thì tôi mới có thể ra ngoài?”
“Có lẽ vẫn còn một khoảng thời gian nữa, chồng tôi đang thu thập chứng cứ bên nhà họ Cố. Cô cũng biết Lâm Giai Nhi có nhà họ Cố chống lưng mà. Nếu không lật đổ nhà họ Cố, chỉ đối phó một mình Lâm Giai Nhi cũng vô dụng. Lúc nào nhà họ Cố cũng có thể cứu cô ta ra ngoài.” Tống Vy nói.
Tuy Lâm Giai Nhi hai lần giết cô nhưng đều giết người chưa thành, không phán tử hình được, cùng lắm chỉ hai mươi năm.
Nhà họ Cố thật sự sẽ trơ mắt nhìn Lâm Giai Nhi ngồi tù ư?
Cô cảm thấy họ sẽ không để yên như vậy. Dù gì một gia tộc có thể bao che hung thủ thì còn chuyện gì không làm ra được? Cho dù là con nhà quyền quý, nhưng chuyện con nhà giàu làm trái pháp luật vẫn bị mọi người giễu cợt.
Ánh mắt của Trần Nhã Nhã trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi.”
Tống Vy thấy dáng vẻ thất vọng của cô ta, trong lòng cũng hơi khó chịu. Đồng thời cô cũng thay đổi chủ ý, không nói cho cô ta nghe chuyện Lâm Giai Nhi bỏ trốn.
Nếu không, cô ta sẽ càng thất vọng hơn.
“Xin lỗi, nhưng tôi nhất định sẽ đưa cô ra ngoài.” Tống Vy áy náy lên tiếng.
Trần Nhã Nhã lắc đầu: “Chuyện này không trách mợ Đường được, là bản thân tôi lúc đầu ngu ngốc, cho nên bây giờ phải chịu sự trừng phạt cho sự ngu xuẩn đó. Hơn nữa nhiều tháng cũng trôi qua rồi, đợi thêm vài tháng cũng chẳng là gì, ngồi tù thêm mấy tháng sẽ được nhận bồi thường nhiều hơn.”
Tống Vy bị câu nói này của cô ta chọc cười: “Được rồi, tôi cũng đã nói gần hết những gì cần nói, tôi kêu bà Trần vào đây trò chuyện với cô nhé.”
“Được. Cảm ơn mợ Đường.” Trần Nhã Nhã gật đầu.
Tống Vy đặt ống nghe xuống, đi ra khỏi phòng thăm, gọi bà Trần bên ngoài vào.
Bà Trần ở bên trong cũng chỉ tầm mười phút rồi đi ra, hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng bà ấy đã khóc.
Tống Vy đưa khăn giấy cho bà ấy: “Lau đi ạ.”
“Cảm ơn mợ Đường.” Bà Trần ngại ngùng mỉm cười.
Tống Vy nhìn dưới đất: “Bà yên tâm, cô Trần sẽ được ra ngoài thôi.”
“Tôi biết, tôi chỉ thấy tức vì con bé ngốc quá, sao lại đi giao dịch với đứa con gái ma quỷ nhà họ Lâm kia để rồi rơi vào kết cục như ngày hôm nay chứ.” Bà Trần thở dài.
Tống Vy mỉm cười: “Cô ấy cũng vì gia đình. Hơn nữa cô ấy đâu biết đối phương là Lâm Giai Nhi.”
“Tôi biết, vì thế nên tôi mới tức. Còn chẳng biết đối phương là ai mà đã ngốc nghếch đồng ý. Ôi…” Bà Trần lại thở dài: “Tôi thật sự không biết sao vợ chồng nhà họ Lâm lại nuôi dạy ra một đứa con gái ác độc như vậy nữa. Rõ ràng cặp vợ chồng đó là người tốt, nhưng sinh ra con gái lại…”
“Bà Trần cũng quen ba mẹ của Lâm Giai Nhi ư?” Tống Vy tỏ ra hứng thú.