Tuy không biết Kiều Phàm có thực sự từ bỏ Tống Vy hay chỉ là đang ẩn nhẫn.
Nhưng cho dù thế nào thì khoảng thời gian này, Kiều Phàm cũng an phận hơn rất nhiều.
“Đợi cuộc thi quốc tế kết thúc, chúng mình tổ chức đám cưới nhé.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn bất ngờ nói.
Tống Vy sững sờ, sau đấy ngẩng đầu nhìn anh: “Đám cưới?”
“Ừ. Chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, bởi vì mải bận chuyện riêng nên vẫn chưa tổ chức đám cưới, nhưng đám cưới chắc chắn phải tổ chức chứ. Cho dù có bận hơn nữa cũng phải để dành ra mấy ngày tổ chức, không thể kéo dài thêm được.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô, nói.
Tống Vy hơi động lòng nhưng ngay sau đó đã lắc đầu: “Vẫn nên để tổ chức sau đi.”
“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy thở dài đáp: “Còn chưa bắt được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh. Nhỡ đâu bọn họ nhảy ra bày trò phá đám lúc chúng ta tổ chức đám cưới thì sẽ không hay, cứ nên đợi bắt được hai người bọn họ rồi nói.”
Advertisement
Đường Hạo Tuấn mím môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bởi vì tổ chức đám cưới phải mời rất nhiều người đến.
Chẳng may Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi thực sự bày trò làm liên lụy đến người vô tội thì quả thực khó giải quyết.
“Được, để sau này rồi tính. Xin lỗi em, khiến em phải chịu ấm ức rồi, mãi chưa cho em một đám cưới.” Đường Hạo Tuấn áy náy nhìn Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Không đâu, em không cảm thấy tủi thân đâu.”
Chỉ là đám cưới thôi, tổ chức lúc nào cũng được.
“Ba ơi, mẹ ơi.” Bỗng tiếng gọi của Tống Hải Dương vang lên.
Hai người nhìn qua.
Dì Vương ôm cậu bé đi đến.
Tống Vy cười tươi, vẫy tay: “Con tiêm xong rồi à?”
Tống Hải Dương gật đầu trả lời: “Con tiêm xong rồi, Dĩnh Nhi tỉnh chưa ạ?”
Cậu nhìn về phía Dĩnh Nhi đang ở giữa vòng vây của các y bác sĩ.
Tống Dĩnh Nhi rất muốn chào anh trai của mình nhưng lại không nhìn thấy bóng anh đâu khiến cô bé rất không vui.
Cho đến khi các bác sĩ rời đi, nhìn thấy anh trai rồi, cô bé mới nở nụ cười: “Anh ơi.”
Tống Hải Dương bảo dì Vương đặt mình lên giường bệnh, sau đấy cậu trèo đến bên cạnh Tống Dĩnh Nhi: “Xin lỗi Dĩnh Nhi, anh không bảo vệ được em.”
Tống Dĩnh Nhi lắc đầu: “Anh trai siêu lắm, chỉ tại em còn bé quá nên không đánh lại được cô Lâm kia.”
Tống Vy ngấn nước mắt nghe con nói.
Đường Hạo Tuấn ôm choàng vai cô: “Trải qua chuyện lần này, Dĩnh Nhi trường thành hơn không ít.”
“Đúng vậy.” Tống Vy sụt sịt: “Nhưng em không thích Dĩnh Nhi trưởng thành bằng cách này một chút nào cả.”
“Không sao, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Hai ngày nữa em về biệt thự, đưa theo hai con đi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy ngoái đầu nhìn anh: “Đưa con đi?”
“Ừ. Lâm Giai Nhi vẫn đang anh vây ở thành phố Giang, nhưng cô ta lẩn trốn giỏi cho nên mới mãi không tìm thấy, anh nghĩ chắc chắn có người đang giúp đỡ cô ta. Cho nên em đưa hai con ra nước ngoài, không cần phải lo lắng ngày nào đó Lâm Giai Nhi lại ngóc đầu lên động tay động chân với hai con nữa.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp.
Tống Vy nghĩ cũng đúng nên gật đầu đồng ý: “Vậy được, ngày kia em đưa các con đi. Để mai em đến trường mầm non làm thủ tục nghỉ học cho hai đứa rồi đưa chúng ra nước ngoài học.”
“Em chỉ cần đăng ký trường mầm non cho Dĩnh Nhi, không cần đăng ký cho Hải Dương đâu. Lần này Dĩnh Nhi xảy ra chuyện, thằng bé quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn nên anh sẽ sắp xếp lại việc học hành của con. Với trí tuệ của con không cần thiết phí thời gian ở trường mầm non, thằng bé nên dành thời gian ấy để làm chuyện có ý nghĩa hơn.” Đường Hạo Tuấn nói nhỏ.
Tống Vy lườm anh: “Lúc chưa biết hai đứa là con ruột, anh gần như không tham gia vào việc dạy dỗ chúng, trừ khi là hai con tự muốn học thì anh mới tham gia. Bây giờ biết chúng là con ruột rồi, anh lại bắt đầu sắp xếp cuộc đời Hải Dương, không kiêng dè gì rồi đấy hả?”
Đường Hạo Tuấn mỉm cười: “Trước kia anh chỉ là ba dượng thôi nên không tiện tham gia quá nhiều vào việc của hai con. Nhưng bây giờ khác rồi, anh là ba ruột của hai đứa đương nhiên anh phải sắp xếp dạy dỗ cho chúng ổn thỏa.”
“Được rồi, anh có lý, cứ làm theo lời anh nói đi.” Tống Vy phất tay.
Hải Dương vẫn học mầm non chỉ vì đi cùng Dĩnh Nhi mà thôi. Nếu căn cứ theo đúng năng lực thực tế của cậu thì ít nhất có thể vào đại học được rồi.
Nếu bây giờ Hải Dương mong muốn trở nên giỏi giang hơn, vậy thì người làm mẹ như cô đương nhiên sẽ không cản trở. Có lẽ sắp xếp của Đường Hạo Tuấn sẽ thích hợp với Hải Dương nhất.
Buổi trưa ăn cơm uống thuốc xong, hai đứa trẻ ngủ thiếp đi.
Tống Vy vội vội vàng vàng đáp máy bay trở về, trên đường đi mải lo lắng cho con cũng không ngủ được.
Bây giờ biết hai con không sao, cả người cô thả lỏng nên cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới.
Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn giục giã mãi thì cô mới gục xuống, ngủ bên giường bệnh của Dĩnh Nhi.
Đường Hạo Tuấn lấy tấm thảm đắp cho cô, sau đó anh đứng bên giường bệnh, trong đôi mắt là sự dịu dàng như nước, ngắm nhìn ba mẹ con.
Sau đấy anh như nghĩ ra điều gì, bèn cầm điện thoại chụp ảnh cho ba mẹ con rồi chỉnh sửa qua một chút để che đi khuôn mặt bọn họ. Cuối cùng đăng ảnh lên bản tin ở trang Facebook cá nhân ngàn năm không có gì của mình, kèm theo caption: Vợ con tôi.
Tuy Đường Hạo Tuấn không phải là người trong giới giải trí nhưng do anh có bối cảnh xuất thân lớn cùng với chức vụ chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị nên lượng người theo dõi trang Facebook của anh ít nhất cũng phải hơn trăm triệu lượt, vượt qua cả phần lớn những người nổi tiếng trong giới giải trí.
Bởi thế mà khi anh vừa đăng ảnh lên đã khiến cả cõi mạng lập tức bùng nổ. Tiếp theo, từ khóa “vợ con của Đường Hạo Tuấn” cũng nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng tìm kiếm
“Vợ con? Không phải chứ? Tổng giám đốc Đường kết hôn mới mấy tháng mà sao đã có con lớn thế này rồi? Còn hẳn hai đứa nữa, sinh đôi một trai một gái à?”
“Hu hu hu. Cuối cùng chồng tôi đã làm ba của người ta.”
“Nhìn dáng dấp với chiều cao hai đứa bé này chắc khoảng bốn năm tuổi. Bốn năm trước tổng giám đốc Đường đính hôn với cô chủ nhà họ Tống, vài tháng trước mới vừa hủy bỏ hôn ước rồi kết hôn với người phụ nữ khác. Xem ra hai đứa bé này được sinh ra lúc tổng giám đốc Đường vừa mới đính hôn với cô chủ nhà họ Tống rồi. Chậc chậc chậc, người có tiền loạn thật đấy.”
“A a a a, tôi tuyệt đối không tin chồng tôi là loại đàn ông cặn bã đâu.”
“Bạn bên trên không tin cũng vẫn phải tin. Bốn năm năm trước chồng bạn đã ở bên người phụ nữ khác, sau đó còn đính hôn với cô chủ nhà họ Tống, rồi còn vứt bỏ cô ấy để lấy người phụ nữ này. Phải nói chứ, cô chủ nhà họ Tống thảm thật.”
Bỗng chốc, cả cộng đồng mạng bàn tán ầm ĩ.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, nét mặt cũng có chút không tốt.
Vốn dĩ anh chỉ muốn chia sẻ khoảnh khắc vợ con mình thôi, không ngờ cộng đồng mạng lại thuyết âm mưu như thế, còn nói anh cặn bã.
Đường Hạo Tuấn mím chặt môi, lại mở phần post bài lên, bắt đầu soạn nội dung: Hai đứa bé là con của tôi và cô chủ thực sự nhà họ Tống sinh ra. Cô chủ nhà họ Tống đính hôn với tôi kia chỉ là con ngoài giá thú của Tống Huy Khanh chứ không phải vị hôn thê mà ông nội chọn thay cho tôi. Tống Huyền mạo danh vị hôn thê chính thức của tôi.
Soạn xong, anh nhấn nút đăng tải đoạn nội dung này lên mạng.
Rất nhanh, cơn bão bình luận bắt đầu ầm ĩ cộng đồng mạng.
“Ố ồ hiểu rồi, tiểu thư thật với tiểu thư giả, hôn thê thật với hôn thê giả. Tôi đang đọc tiểu thuyết đấy à? Đúng là tiểu thuyết bắt nguồn từ hiện thực mà.”
“Khoan từ từ, tôi hơi lẫn. Tôi có thể hiểu là vợ tổng giám đốc Đường hiện giờ mới thực sự là cô chủ nhà họ Tống, là vị hôn thê thât sự của tổng giám đốc Đường nhưng lại bị Tống Huyền cướp đoạt vị trí cô chủ nhà họ Tống, cũng cướp luôn vị trí vị hôn thê của tổng giám đốc Đường không?”
Đường Hạo Tuấn trả lời dưới bình luận này một chữ “ừ”.
Người gửi bình luận lập tức kích động hét ầm lên.
“Thì ra là thế, cho nên chồng tôi không cặn bã. Tôi vui quá đi, hu hu hu…”
“Quả nhiên sự thật chính là sự thật, giả dối mãi là giả dối, mà giả dối vĩnh viễn không thể biến thành thật được. Tổng giám đốc Đường và vợ mới có duyên nhất, cho dù Tống Huyền bày trò thì đến cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau. Chúc phúc cho tổng giám đốc Đường và vợ nhé.”
“Cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn trả lời lần nữa.