Anh nhìn về phía cậu nhóc.
Cậu nhóc gật gật đầu: “Cứ làm như ba nói đi, cuộc thi này có trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp của mẹ, con cũng không muốn mẹ vì bọn con mà bỏ qua cuộc thi này.”
Cậu hiểu mẹ.
Nếu như mẹ biết cậu và Dĩnh Nhi xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ bỏ qua cuộc thi này chạy về.
Đường Hạo Tuấn vuốt vuốt đầu Tống Hải Dương nói: “Đi thôi.”
“Vâng.” Trình Hiệp lên tiiếng, xoay người rời đi.
“Ba, có phải là con rất vô dụng không?” Đột nhiên, tâm trạng Tống Hải Dương trầm xuống hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn cậu bé: “Sao lại nói vậy?”
“Trước kia con đã hứa với mẹ, sẽ bảo vệ Dĩnh Nhi thật tốt, nhưng mà con không làm được.” Hốc mắt Tống Hải Dương đỏ lên, nức nở nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn ôn nhu nói: “Không, con đã làm được rồi, cũng đã làm rất tốt, con đã rất nỗ lực bảo vệ Dĩnh Nhi không phải sao, chỉ là vì điều kiện cơ thể, cho nên mới không thể nào bảo vệ hoàn hảo được, nhưng mà con đã rất tuyệt rồi.”
“Thật vậy sao?” Tống Hải Dương nước mắt đầm đìa nhìn anh.
Advertisement
“Thật.”
Không chỉ Đường Hạo Tuấn gật đầu, dì Vương cũng gật đầu: “Đương nhiên là thật, Hải Dương rất lợi hại.”
Cuối cùng Tống Hải Dương cũng nín khóc mỉm cười: “Nhưng mà con vẫn không thể nào hoàn toàn bảo vệ Dĩnh Nhi được.”
“Vậy thì cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng lớn lên.” Đường Hạo Tuấn đứng lên nói.
Những lời này, giống như là một đốm lửa, đốt lên trong lòng Tống Hải Dương.
Cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ, thở sâu, trên khuôn mặt non nớt kiên định: “Được, con nhất định sẽ nhanh chóng lớn lên trở nên mạnh mẽ, ba, con muốn học tán thủ.”
Cậu bé muốn học những thứ này, sau này mới có thể bảo vệ Dĩnh Nhi tốt hơn.
Cho dù gặp người lớn, cậu bé cũng có thể dùng kỹ thuật để đánh lại đối phương, mà không phải như lần này, không chút khả năng đánh trả.
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, đồng ý: “Đợi Dĩnh Nhi tốt lên, ba sẽ sắp xếp thầy giáo cho con.”
“Cảm ơn ba.” Tống Hải Dương cảm kích nói.
Đường Hạo Tuấn cười nhẹ.
Lúc này, phòng phẫu thuật mở ra, một y tá từ bên trong đi ra.
Dì Vương vội vàng ngăn cô ấy lại: “Y tá, đứa nhỏ bên trong thế nào?”
Y tá nhìn mấy người, nhanh chóng trả lời: “Đứa nhỏ gãy xương cánh tay, da đầu rách chảy rất nhiều máu, bây giờ cánh tay đã nối được, vết thương trên đầu cũng đã khâu lại, chỉ thiếu truyền máu, chỉ là đứa nhỏ là máu RH-, tôi bây giờ đang muốn đến kho máu kiểm tra xem còn loại máu này hay không.”
“Không cần xem, lấy của tôi.” Đường Hạo Tuấn lập tức nói.
Máu của anh là RH-, lúc trước Hải Dương xảy ra tai nạn xe cộ, anh đã chuẩn bị hiến cho Hải Dương.
Nhưng mà bị Tống Vy ngăn lại, chọn Đường Hạo Minh.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc ghen tuông, Đường Hạo Tuấn cởi áo khoác ném cho dì Vương, tháo cúc tay áo sơ mi, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Y tá thấy anh cũng đã chuẩn bị để lấy máu, đương nhiên cũng không tiện từ chối, nhưng mà vẫn vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, vẫn hỏi: “Anh và đứa nhỏ bên trong, có quan hệ thế nào? Nếu như có quan hệ cha con, không thể hiến máu.”
“Tôi là ba dượng của đứa bé.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng trả lời.
Y tá có chút bất ngờ: “Ba dượng và con gái cùng nhóm máu, vậy hai người đúng thật là có duyên, đi theo tôi.”
“Chăm sóc cho Hải Dương, tôi đi trước.” Đường Hạo Tuấn sau khi dặn dì Vương một câu, đi theo y tá.
Khoảng mười phút sau, Đường Hạo Tuấn kẹp bông quay về, sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra đã bị lấy không ít máu.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Dì Vương đỡ lấy anh, đỡ anh đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cũng chính là bên cạnh Hải Dương.
“Tôi không sao, chỉ là có chút choáng.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu, giọng có chút khàn khàn trả lời.
Hải Dương nhìn anh, nhớ ra cái gì đó, móc hai viên kẹo trong túi quần đưa ra: “Ba ba, này.”
Đường Hạo Tuấn nhìn hai viên kẹo này, nhướng mày.
Ánh mắt Tống Hải Dương ảm đạm: “Cái này con để trong túi, chuẩn bị dỗ Dĩnh Nhi, nhưng mà Dĩnh Nhi…”
“Yên tâm đi, Dĩnh Nhi sẽ không có chuyện gì.” Đường Hạo Tuấn sờ đầu cậu bé, sau đó lấy hai viên kẹo qua mở ra, ăn một viên, lại đưa viên còn lại cho Tống Hải Dương.
Hai cha con ăn kẹo, trong lòng dần dần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Hạo Tuấn vang lên.
Anh bỏ bông ra, lấy điện thoại từ trong túi quần, nhìn tên hiện lên, đồng tử hơi co lại.
Tống Hải Dương cũng nhìn thấy, trừng mắt nhìn: “Là mẹ.”
Đường Hạo Tuấn mím môi.
Nước ngoài lúc này vẫn là nửa đêm, theo lý thuyết, cô vẫn còn đang ngủ, sao có thể đột nhiên gọi đến.
Chẳng lẽ là, cô ấy biết hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện?
Nếu như biết, là ai nói cho cô biết?
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, sau khi do dự một lúc, vẫn nhận điện thoại.
“Hạo Tuấn.” Giọng nói có chút mệt mỏi của Tống Vy truyền đến: “Không quấy rầy anh làm việc chứ?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi tối.
Cô cũng không mở miệng đã hỏi hai đứa nhỏ thế nào.
Xem ra, cô vẫn không biết chuyện hai đứa bé.
“Không có.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Hải Dương, giọng điệu như thường mở miệng, làm người ta không nghe ra được sơ hở: “Đã muộn như vậy, sao lại đột nhiên gọi đến?”
Tống Vy ôm chăn, ngồi ở đầu giường, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt có chút không tốt: “Em vừa mới gặp ác mộng.”
“Ác mộng?” Đường Hạo Thàn híp mắt.
Tống Vy ừm một tiếng: “Em mơ thấy Hải Dương và Dĩnh Nhi bị bắt cóc, sau đó em tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, trong lòng rất nôn nóng, không biết thế nào, cho nên gọi sang, muốn nghe giọng mọi người.”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn có chút kinh ngạc.
Hai đứa nhỏ vừa mới xảy ra chuyện, cô đã nằm mơ, cũng mơ thấy hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, mặc dù giấc mơ của cô, không giống với chuyện mà hai đứa nhỏ gặp phải.
Nhưng mà cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Chẳng lẽ, đây là mẫu tử liền tâm?
“Yên tâm, hai đứa nhỏ không sao, mơ đều là ngược lại với hiện thực.” Đường Hạo Tuấn an ủi.
Tống Vy giật giật khóe miệng, khẽ cười: “Em cũng biết, nhưng không biết vì sao, giấc mơ này làm trong lòng em rất nôn nao, Hạo Tuấn, em muốn nghe giọng hai đứa nhỏ.”
Không nghe được giọng hai đứa nhỏ, cô nghĩ, cô vẫn không bình tĩnh được.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Hai đứa nhỏ đang ở biệt thự, lát nữa em gọi điện thoại cho dì Vương, để dì Vương cho em gặp hai đứa nhỏ.”
“Ừm, cũng được.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, hai người lại nói một số chuyện khác, rồi cúp máy.
Đường Hạo Tuấn nhìn dì Vương: “Lát nữa Vy Vy muốn gọi cho dì, nhớ giấu cho tốt.”
“Đã biết.” Dì Vương gật đầu.
Đường Hạo Tuấn lại nhìn về phía Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương không đợi anh mở miệng, đã nói: “Yên tâm đi ba, con sẽ không để mẹ phát hiện.”
“Xin lỗi, làm mấy đứa tủi thân rồi.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn tràn ngập áy náy.
Tống Hải Dương lắc đầu: “Bọn con không tủi thân, vì giấc mộng của mẹ, bọn con không tủi thân.”
Vừa nói, điện thoại dì Vương lại vang lên.
“Mợ chủ gọi đến.” Dì Vương vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn qua tên trên điện thoại, nhận: “Mợ chủ.”
“Dì Vương, Hải Dương và Dĩnh Nhi ở nhà sao?” Tống Vy hỏi.
Hôm nay là chủ nhật, hai đứa nhỏ không đi học.
Dì Vương nhìn Tống Hải Dương: “Có đây.”
Tống Vy nhẹ nhàng thở ra: “Vậy làm phiền dì Vương để bọn nhỏ nghe điện thoại.”
“Có thể thì có thể, nhưng mà chỉ có Hải Dương nghe, Dĩnh Nhi đang ngủ.” Dì Vương nói.
Tống Vy cười cười: “Không sao, tôi nghe giọng Hải Dương cũng được.”
“Vậy mợ chủ đợi một chút, tôi lên lầu.” Dì Vương nói xong, đạp đạp mấy cái tại chỗ, làm bộ lên lầu.
Tống Vy nghe tiếng bước chân trong điện thoại, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói được.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì giọng của Tống Hải Dương đã truyền đến: “Mẹ.”
“Bảo bối.” Tống Vy nghe giọng của con, trái tim, lúc này mới hoàn toàn trở về chỗ cũ.