Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 902: CẢNH CÁO



Nhìn chiếc bàn bị xê dịch, Mạnh Ngọc biết bạn mình nổi giận thật rồi, anh ta không vòng vo, mà thành thật trả lời: “Giai Nhi đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn không có chút cảm xúc nhìn anh ta.

Mạnh Ngọc cúi đầu: “Đúng vậy, là tôi thả Giai Nhi ra, sau khi ra khỏi biệt thự, cô ấy đã bỏ đi một mình, bây giờ tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”

“Hay cho câu cậu cũng không biết.” Đường Hạo Tuấn tức giận cười: “Mạnh Ngọc, tôi muốn biết tại sao cậu lại làm như vậy?”

“Là Giai Nhi liên lạc với tôi nhờ tôi cứu cô ấy. Nếu tôi không đồng ý, cô ấy có thể sẽ chết. Hạo Tuấn, cậu biết mà, với tính cách cực đoan của Giai Nhi thì cô ấy nhất định sẽ làm thật.” Mạnh Ngọc nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phủ nhận việc Lâm Giai Nhi có khả năng sẽ tự sát, nhưng tôi đã dọn hết những thứ nguy hiểm ra khỏi phòng cô ta, cho nên cô ta không có cách nào để tự sát được.”

Mạnh Ngọc nói: “Nói thì nói vậy chứ nếu một người có ý định tự tử thì cô ấy có hàng ngàn cách để chết, khiến cậu khó lòng phòng bị.” Mạnh Ngọc nói.

Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Cho nên bởi vì cậu cảm thấy Lâm Giai Nhi sẽ tự sát thật nên cậu đã mềm lòng?”

Mạnh Ngọc ừm một tiếng: “Đúng vậy, tôi yêu Giai Nhi, tôi luôn yêu cô ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy phát điên hoặc tự sát được. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Hạo Tuấn, lần này là tôi thả Giai Nhi đi, cậu tức giận thì hãy nhắm vào tôi đây này.”

Advertisement

“Yên tâm, tôi sẽ làm vậy, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt, nói xong thì xoay người rời đi.

“Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc ngăn anh lại.

Đường Hạo Tuấn dừng bước chân.

Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, cầu xin anh: “Hạo Tuấn, Giai Nhi đã đi rồi, cậu có thể tha cho cô ấy một lần được không, có lẽ cô ấy thực sự đã biết lỗi rồi.”

“Ngu xuẩn!” Đường Hạo Tuấn châm chọc: “Cậu tưởng Lâm Giai Nhi thật sự biết sai rồi sao? Không, cô ta không có, nếu có thì cô ta đã biết sai từ lâu rồi chứ không phải bây giờ lại nhờ cậu giúp cô ta chạy trốn.”

“Tôi biết, nhưng...”

“Cậu thực sự yêu cô ta sao?” Đường Hạo Tuấn đột ngột ngắt lời anh ta.

Mạnh Ngọc sững người giây lát: “Cái gì?”

“Tôi hỏi cậu, cậu thực sự yêu Lâm Giai Nhi sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi anh ta.

Mạnh Ngọc cau mày: “Tất nhiên.”

“Nhưng theo tôi thấy đó không phải là tình yêu, đó là dung túng.” Đường Hạo Tuấn nói: “Cậu cứ luôn miệng nói mình yêu Lâm Giai Nhi, biết rõ Lâm Giai Nhi mắc bệnh tâm lý nặng nhưng chưa từng nghĩ đến việc tìm bác sĩ cho cô ta. Cậu biết rõ cô ta làm sai nhưng không muốn cô ta chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, mà muốn giúp cô ta trốn tránh trách nhiệm, đây chính là tình yêu sao?”

“...” Mạnh Ngọc mở miệng, như thể muốn giải thích điều gì đó, nhưng anh ta lại không thể thốt thành lời.

Trong thâm tâm, anh ta cảm thấy mình làm như vậy không phải là đang dung túng cho Giai Nhi, mà chỉ là không nỡ nhìn thấy Giai Nhi chịu khổ.

Nhưng anh ta lại không thể phản bác lại lời nói của Đường Hạo Tuấn.

“Lâm Giai Nhi ngày một thậm tệ hơn là nhờ có cậu đó, cô ta biết cậu sẽ mềm lòng giúp cô ta, cứu cô ta, cho nên cô ta càng trở nên quá đáng hơn. Mạnh Ngọc. Cậu tưởng đây là biểu hiện cậu yêu cô ta, nhưng thật ra cậu đang hủy hoại cô ta đấy, cậu tự ngẫm nghĩ lại đi.”

Đường Hạo Tuấn nói xong, thu hồi tầm mắt và đi ra khỏi văn phòng của Mạnh Ngọc.

Sau khi anh rời đi, Mạnh Ngọc ngồi phịch xuống ghế, đầu ong ong.

Anh ta thực sự… giống như lời Hạo Tuấn nói sao, anh ta đang hủy hoại Giai Nhi sao?

Mạnh Ngọc muốn nói những gì Đường Hạo Tuấn nói là sai.

Nhưng cùng lúc đó, có một giọng nói khác nói với anh ta rằng những gì Hạo Tuấn nói là sự thật.

Chính vì đã nhiều lần giúp đỡ Lâm Giai Nhi nên Lâm Giai Nhi mới không hề sợ hãi.

Mạnh Ngọc cúi đầu, hai tay vò bứt tóc, lồng ngực bị tắc nghẽn, có chút hối hận.

Có lẽ, lần này anh ta thực sự đã sai rồi.

“Tổng giám đốc.” Đường Hạo Tuấn đi tới thang máy, Trình Hiệp đã đợi sẵn ở đây, vừa nhìn thấy anh liền đi tới chào hỏi.

“Phái người đến tìm kiếm ở ga đường sắt cao tốc của các sân bay lớn ở thành phố Giang, nhất định phải tìm được Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn bước vào thang máy, trầm giọng dặn dò.

Trình Hiệp gật đầu đáp lại: “Rõ.”

“Ngoài ra cũng nên để mắt tới nhà họ Cố một chút, nếu Lâm Giai Nhi không rời thành phố Giang bằng tàu cao tốc ở sân bay thì có khả năng đã được nhà họ Cố phái người lái xe đến đón, một khi phát hiện nhà họ Cố có động tĩnh gì thì lập tức báo báo cho tôi.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuấn cau mày.

Trình Hiệp lại hỏi: “Vậy bác sĩ Mạnh thì sao, có cần phái người đến theo dõi không?”

“Cậu thấy sao?” Đường Hạo Tuấn liếc xéo anh ta một cái.

Trình Hiệp ho khan một tiếng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phái người tới.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, không nói gì nữa, sắc mặt rất khó coi.

Mắt thấy nhà họ Cố sắp ngã ngựa, nhà họ Trương đã đi thu thập bằng chứng việc ông cụ Cố bao che cho Lâm Giai Nhi. Bằng chứng đã có đủ trong tay, đợi đến khi Tống Vy thi xong trở về sẽ đích thân tống Lâm Giai Nhi vào tù, khiến Lâm Giai Nhi trả giá đắt vì đã mưu sát mình hai lần.

Nhưng không ngờ Mạnh Ngọc lại ngu xuẩn như vậy, Lâm Giai Nhi khóc lóc một chút đã khiến anh ta mủi lòng và thả Lâm Giai Nhi đi.

Lâm Giai Nhi là người Mạnh Ngọc yêu, Mạnh Ngọc làm như vậy cũng không có gì ngạc nhiên lắm.

Nhưng Mạnh Ngọc cũng là bạn tốt của anh, làm như vậy là đang phản bội anh.

Vì vậy, Mạnh Ngọc cũng nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Tôi nhớ là một năm trước Đường Thị và bệnh viện dưới trướng nhà họ Mạnh có hợp tác với nhau đúng không?”

“Đúng vậy, khi đó bởi vì nền kinh tế bấp bênh, nhiều bệnh viện lớn bị thiếu hụt kinh phí. Các bệnh viện trực thuộc nhà họ Mạnh cũng vậy, anh nghĩ đến tình bạn với bác sĩ Mạnh cho nên đã chủ động góp vốn cho bệnh viện để giúp bệnh viện nhà họ Mạnh vượt qua khó khăn.”

“Lúc đó góp bao nhiêu tiền?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Trình Hiệp suy nghĩ một lúc: “Khoảng 1,5 nghìn tỷ, phân thành 12 đợt. Nếu chuyển hết một lần có thể khiến quỹ bệnh viện lạm phát. Bây giờ đã chuyển được tám đợt, còn bốn đợt nữa.”

“Vậy thông báo cho bộ phận tài chính không cần hỗ trợ nữa.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt, lạnh giọng nói.

Trình Hiệp biết tổng giám đốc đang trả thù chuyện bác sĩ Mạnh đã thả Lâm Giai Nhi đi nên gật đầu nói: “Rõ.”

Đường Hạo Tuấn im lặng không nói nữa.

Mạnh Ngọc nhanh chóng biết được tin tập đoàn Đường Thị đã cắt tiền hỗ trợ, chỉ biết cười khổ trong lòng.

Anh ta cũng biết Hạo Tuấn đang cảnh cáo anh ta, vì vậy trừ chấp nhận ra cũng không phản kháng.

May mắn thay, các bệnh viện trực thuộc nhà họ Mạnh hiện đã ổn định, không có kinh phí hỗ trơ, bọn họ tiết kiệm một chút rồi sẽ vượt qua được thời kỳ khó khăn này thôi.

Chỉ không biết liệu sau này Hạo Tuấn có xuống tay với các bệnh viện trực thuộc nhà họ Mạnh hay không.

Còn có Giai Nhi nữa, không biết Hạo Tuấn sẽ đối phó với Giai Nhi như thế nào sau khi bắt được Giai Nhi nữa đây.

Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Giai Nhi.

Nhưng tổng đài lại nói số máy không tồn tại.

Mạnh Ngọc cảm thấy rất lo lắng.

Hủy cả số điện thoại, rốt cuộc Lâm Giai Nhi đang trốn ở đâu?

Lâm Giai Nhi, người đang được Mạnh Ngọc lo lắng, lúc này đang cải trang đến biệt thự nhà họ Đường.

Cũng chính là biệt thự nơi Đường Hạo Tuấn, Tống Vy và hai đứa con của họ đang sinh sống.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác dài và đội một chiếc mũ trên đầu, che gần hết khuôn mặt nên rất khó nhận ra.

Đứng trước biệt thự, cô ta khẽ ngước nhìn căn biệt thự hiện đại sang trọng này, trong lòng trào dâng sự ghen tị.

Căn biệt thự này là căn biệt thự ông cụ Đường tặng cho Hạo Tuấn lúc anh thừa kế tập đoàn Đường Thị vào 12 năm trước, đây là căn biệt thự đầu tiên ở thành phố Giang.

Sau khi thấy căn biệt thự này, cô ta luôn muốn lấy thân phận bà chủ để tiến vào đây, nhưng không ngờ người lấy thân phận bà chủ để tiến vào đây lại là Tống Vy.

Mặc dù cô ta cũng đã sống ở đây một khoảng thời gian, nhưng đó là lấy danh nghĩa ở nhờ.

Sao cô ta có thể chấp nhận được khoảng cách chênh lệnh như vậy được!




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv