Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 90: LÂM GIAI NHI



“Đúng vậy, bởi vì trước mắt chúng ta không có bất kỳ đầu mối nào có thể tiến hành điều tra.” Trình Hiệp cũng bất đắc dĩ buông tay.

Đường Hạo Tuấn để bức ảnh sang một bên, nhìn Trình Hiệp, thấp giọng nói: “Anh nói, trong túi cô ấy có thứ gì đáng giá để cướp đây?”

Trình Hiệp lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không biết.”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, không lên tiếng nữa.

Một lát sau, anh mệt mỏi xoa sống mũi: “Anh đi thông báo cho dì Vương, bảo bà ấy chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo, sáng mai đưa tới đây.”

“Vâng.” Trình Hiệp đồng ý, xoay người rời đi.

Đêm nay, Đường Hạo Tuấn ở lại phòng bệnh, chăm nom Tống Vy cả một đêm.

Đến sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại gọi tới, anh mới rời đi.

Anh rời đi không lâu sau, Tống Vy liền tỉnh lại.

Dì Vương nghe được tiếng động, vội bước nhanh đến bên giường bệnh, vui mừng nhìn cô: “Cô Tống.”

“Dì Vương?” Tống Vy chớp mắt một cái: “Sao dì lại ở đây?”

Cô chống người ngồi dậy.

Dì Vương đưa cho cô một ly nước: “Là cậu chủ bảo tôi tới chăm sóc cô.”

“Tổng giám đốc Đường?” Tống Vy bưng ly nước nhìn xung quanh: “Người khác đâu rồi?”

“Đã đi cả rồi.”

“Thật ạ?” Tống Vy uống một hớp nước, đáy mắt hơi mất mát.

Dì Vương mở hộp giữ nhiệt ra: “Cô Tống đói bụng chưa? Tôi nấu cháo gà rồi, cô ăn nhiều một chút.”

“Vâng, cảm ơn dì Vương.” Tống Vy gật đầu.

Cô đúng lúc cũng hơi đói rồi.

Dì Vương ngồi một bên, cười ha ha nhìn cô ăn.

Tống Vy bị bà ta nhìn thì hơi ngượng ngùng, tốc độ ăn cháo cũng chậm lại: “Dì Vương, trên mặt cháu có gì sao?”

“Không, tôi chỉ đang vui mừng, từ trước tới này cậu chủ chưa bao giờ quan tâm tới ai như vậy.” Dì Vương nói.

Tống Vy nhướng mày: “Không thể nào! Không phải cô Lâm là người tổng giám đốc Đường quan tâm nhất sao?”



“Cô ấy?” Ánh mắt dì Vương lóe lên, sau đó lắc đầu, không lên tiếng nữa, tựa như có ẩn tình gì đó khó nói.

Tống Vy cảm thấy hơi kỳ lạ, dì Vương thật sự tựa như cũng đồng ý lời của cô.

Là cô suy nghĩ nhiều sao?

Tống Vy khuấy cháo gà, âm thầm trầm tư.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, dì Vương đi mở cửa.

Mạnh Ngọc đi vào theo sau lưng cô: “Vết thương còn đau không?”

Tống Vy sờ bả vai: “Hơi hơi, nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động.”

“Đương nhiên là không ảnh hưởng, chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Mạnh Ngọc liếc nhìn cô, nhưng một giây tiếp theo lại giơ ngón tay cái lên với cô: “Nhưng tôi thật sự rất bội phục cô, lại dám cản một dao cho Hạo Tuấn, giỏi lắm.”

Tống Vy được khen thì hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Chuyện này có là gì, tổng giám đốc Đường đã cứu tôi rất nhiều lần rồi.”

“Cũng đúng, hai người cứu đi cứu lại, còn chưa sinh tình, đúng là khiến tôi không thể hiểu nổi.” Mạnh Ngọc híp mắt nhìn Tống Vy, tựa như lơ đãng nói.

Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Tống Vy thoáng hiện lên nét hoảng hốt, cô không biết nên đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười.

Nhưng sự hốt hoảng của cô vẫn không qua được mắt Mạnh Ngọc.

Anh ta thầm kinh hãi.

Anh ta chỉ thấy kỳ lạ, rốt cuộc phải trong hoàn cảnh nào mới có thể quên mình cứu người như vậy. Cho nên sáng nay anh ta đã hỏi một y tá, anh ta mới hiểu được là bởi vì yêu. Vì vậy anh ta chắc chắn Đường Hạo Tuấn yêu Tống Vy, nếu không sẽ không đối xử đặc biệt với cô như vậy, cũng sẽ không nhiều lần cứu cô.

Nhưng đồng thời Tống Vy cũng đã cứu Đường Hạo Tuấn, cho nên lần này anh ta đến đây không phải để hỏi thăm vết thương của Tống Vy, mà muốn thăm dò tình cảm của cô với Đường Hạo Tuấn. Nhưng không ngờ, cô thật sự cũng có tình cảm với Đường Hạo Tuấn.

“Phen này không dễ rồi!” Mạnh Ngọc vỗ trán cười khổ.

Tống Vy khó hiểu nhìn anh ta: “Bác sỹ Mạnh, sao thế?”

“Sao không, để tôi bình tĩnh chút.” Mạnh Ngọc ôm trán đi ra ngoài.

Tống Vy càng thêm mông lung nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều. Uống canh gà xong, cô cũng chuẩn bị xuất viện.

Dì Vương đã rời khỏi bệnh viện trước, Tống Vy lại không vội đi. Cô muốn sang khoa thần kinh chào hỏi Kiều Phàm mấy câu, dẫu sao tới cũng đã tới rồi.

Nhưng không may Kiều Phàm lại không ở phòng khám, cô hỏi y tá mới biết anh ta đã đến phòng bệnh tái khám cho một cô gái họ Lâm rồi.

“Cô gái họ Lâm, là Lâm Giai Nhi ư?” Tống Vy khẽ lẩm bẩm. Trong lòng cô rất tò mò về cô gái họ Lâm này, còn có cả kích động muốn gặp mặt nữa.



Thực tế là cô đã làm như vậy. Sau khi hỏi thăm được số phòng của Lâm Giai Nhi, cô lập tức đi đến khu điều trị nội trú của khoa thần kinh.

Khi cô đi đến phòng bệnh Lâm Giai Nhi, may thay cửa phòng đang mở.

Tống Vy đứng bên ngoài cũng có thể thấy hết đại khái tình hình bên trong.

Kiều Phàm mặc áo blouse trắng, tay cầm đèn pin nhỏ khám cho cô gái ngồi trên giường bệnh.

Bởi vì cô gái kia cúi đầu cho nên Tống Vy không thể nhìn thấy gương mặt của cô ta, chỉ thấy cô ta không có tóc, đỉnh đầu bóng loáng có vài vết sẹo phẫu thuật xấu xí tựa như con rết khiến cho người nhìn vào đều sợ hãi run rẩy, khắp người đều nổi da gà.

Nếu gặp phải người nhát gan, sợ rằng đã bị dọa kêu thét lên.

Mặc dù Tống Vy cũng thấy sợ, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến người bên trong nên cô phải lấy hai tay che miệng lại, mới có thể khiến bản thân không phát ra âm thanh.

Một lát sau, hình như Kiều Phàm đã kiểm tra xong, anh ta tắt đèn pin, xoay người lại liền thấy Tống Vy đang đứng ngoài cửa. Đáy mắt anh ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó lại mỉm cười đi tới: “Tiểu Vy, sao em lại tới đây?”

“Tôi tới thăm anh.” Tống Vy cũng cười trả lời.

Cô không định nói cho anh ta biết chuyện mình vì bị thương nên mới phải vào viện.

Nếu không anh ta chắc chắn sẽ lại hỏi lung tung này kia, lo lắng hết cả nửa ngày.

“Vậy ư? Tốt quá! Nhưng em đến phòng làm việc của tôi đợi chút nhé, tạm thời tôi chưa đi được.” Kiều Phàm quay đầu nhìn về sau, như ám chỉ nói.

Tống Vy mấp máy môi, vừa định nói mình sẽ đợi ở đây thì sau lưng Kiều Phàm lại vang lên một giọng nữ tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Bác sỹ Kiều, là bạn anh à?”

Kiều Phàm trả lời: “Đúng vậy.”

“Nếu bạn anh không ngại, vậy cứ đi vào đây ngồi một lát đi.” Người phụ nữ khẽ cười nói.

Mắt Tống Vy sáng lên, cô lập tức đáp lời: “Dĩ nhiên không ngại!”

Mục đích cô tới đây hôm nay chính là muốn xem Lâm Giai Nhi trông như thế nào. Bây giờ Lâm Giai Nhi chủ động mời cô, sao cô lại từ chối chứ? Nhìn dáng vẻ vui sướng của Tống Vy, Kiều Phàm chắc hẳn cũng đã đoán được suy nghĩ của cô. Nụ cười trên môi anh ta chợt tắt, đôi mắt sau mắt kính không còn vẻ dịu dàng thanh nhã như trước nữa mà hơi lộ ra vẻ lạnh lùng. Tống Vy không hề phát hiện những điểm này, cô vượt qua anh ta bước vào phòng bệnh, đi thẳng tới trước giường bệnh. Lần này cuối cùng cô cũng nhìn rõ gương mặt của Lâm Giai Nhi. Nói thật, gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không khó để nhìn ra trước khi bị bệnh, cô ta nhất định là một mỹ nhân. Nhưng bây giờ vì phải chịu đựng đau đớn bệnh tật hành hạ lâu ngày cho nên da đã vàng sạm, hốc mắt trũng sâu, gò má nhô cao. Cho dù cô ta đội bộ tóc giả tinh xảo cũng không xinh đẹp hơn là bao, nhưng khí chất cả người lại vô cùng cao quý ưu nhã. “Cô Lâm, xin chào. Tôi là Tống Vy, bạn của Kiều Phàm.” Tống Vy thu lại ánh mắt quan sát của mình, giơ tay ra với Lâm Giai Nhi. Lâm Giai Nhi cũng giơ bàn tay gầy như que cũi lên, nắm lấy tay cô. Nhìn thấy bàn tay xấu xí của mình và bàn tay mảnh mai trắng như ngọc của người phụ nữ trước mặt, Lâm Giai Nhi hơi cụp mắt, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đố kỵ nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh tới mức không để cho bất kỳ ai phát hiện ra.

“Chào cô Tống, xin hỏi cô biết tôi ư?” Lâm Giai Nhi thu tay về, mỉm cười hỏi cô.

Tống Vy nhìn Kiều Phàm đứng cạnh, chép miệng: “Kiều Phàm từng nhắc đến cô với tôi.”

“Ra là như vậy, là vinh hạnh của tôi. Cô Tống, mời ngồi.” Lâm Giai Nhi chỉ vào chỗ bên cạnh giường bệnh.

Tống Vy nói cảm ơn rồi ngồi xuống, nhìn cô ta tiếp tục tiếp nhận các bước điều trị tiếp theo của Kiều Phàm.

Quá trình điều trị dường như không tốt lắm, khuôn mặt Lâm Giai Nhi hiện rõ vẻ khổ sở, cuối cùng cô ta hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Tống Vy đứng lên: “Kiều Phàm, cô ấy không sao chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv